DIỄM CỐT - Trang 299

Chẳng qua là món lễ vật đầu tiên hoặc có lẽ là món lễ vật cuối cùng

mà bọn họ tặng cho hắn trong suốt mười năm qua.

Vãn Vãn hai tay bưng mặt, cặp mắt lanh lợi, cổ quái quan sát hắn, sau

cùng thì nhướn mày, lẩm bẩm: “Gạt người, rõ ràng là hai người bằng hữu
rất quan trọng”.

“Không phải”, Sở Tử Phục phủ nhận ngay, trong ánh mắt bùng lên

ngọn lửa căm thù: “Hai người này... là đệ tử của kẻ thù giết cha ta”.

Vãn Vãn nghe vậy giật nảy mình: “Vậy mà ngươi vẫn dám uống trà?

Không sợ trên chén bôi thứ gì đó không sạch sẽ sao?”.

Sở Tử Phục cười: “Bọn họ chưa đến nỗi làm ra thủ đoạn hạ lưu này”.

“Ngươi nói cứ như hiểu bọn họ lắm không bằng.”

Sở Tử Phục rủ mắt xuống: “Cũng chưa phải là hiểu lắm, chẳng qua chỉ

là... mười năm thanh mai trúc mã”.

Chẳng qua chỉ là mười năm thanh mai trúc mã.

Kẻ đó tuy thường hay đánh hắn, nhưng cũng đánh lại bọn thích khách

đến ám sát hắn. Hắn còn nhớ năm xưa, cậu bé ngông cuồng chắn trước mặt
hắn, vừa chà mũi, vừa lớn tiếng quát: “Kẻ bóc lột bách tính là phụ thân hắn,
chứ đâu phải hắn! Các ngươi nên tới thích sát tên hôn quân ấy khi lão còn
tại vị, chứ đừng đợi sau khi thời thế thay đổi, chạy tới ức hiếp một đứa trẻ!
Cho dù các ngươi thành công, thì người trong thiên hạ cũng sẽ cười nhạo
các ngươi!”.

Còn một người nữa tuy rằng ngốc ngếch, nhưng mỗi lần hắn và Hàn

Quang đánh nhau xong, cũng đều chia cho mỗi người một viên kẹo, sau khi
bắt được thích khách, cũng lại mỗi người một viên kẹo. Khiến hắn lúc nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.