DIỄM CỐT - Trang 301

Thái độ của nàng ta khiến Sở Tử Phục sững sờ. Nàng ta đứng yên tại

chỗ, bất động như một pho tượng. Chỉ có lồng ngực phập phồng, như thể
bên trong đang ẩn chứa một cơn phong ba dữ dội.

“Muốn báo thù! Ngươi nhất định phải giết chết kẻ thù của ngươi”,

Vãn Vãn níu ống tay áo của hắn nói: “Còn về hai người bằng hữu kia của
ngươi. Khà khà! Giờ bọn họ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi hãy đối
xử lại với bọn họ như thế là được! Chờ sau khi ngươi giết được sư phụ của
bọn họ, hãy nhốt hai người đó vào trong một cung điện thật rộng lớn, cứ
như tòa cung điện ngươi đang ở hiện giờ. Rồi sau đó, nếu tâm trạng ngươi
tốt thì đến tìm bọn họ vui chơi, tặng cho họ một vài món lễ vật không đáng
mấy tiền, còn nếu tâm trạng không tốt, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt. Bọn họ
chẳng phải cũng đối xử với ngươi như vậy sao!”.

Khóe môi Sở Tử Phục run run, dường như muốn phản bác lại nàng ta,

song lại không biết nói sao để phản bác. Vậy nên chỉ còn biết siết chặt
chiếc chén sứ trong tay, cứ như đây chính là giới hạn giữa trắng và đen,
giữa yêu và hận trong lòng hắn, nếu vượt qua ranh giới ấy, ắt sẽ vạn kiếp
không quay đầu lại được.

Ánh mắt Vãn Vãn di chuyển từ khuôn mặt hắn sang chiếc chén trong

tay hắn, rồi “Hừ” lạnh một tiếng, nhấc ấm trà tử sa bên cạnh lên, sau đó đổ
nước trà đang sôi sùng sục vào chén.

Những giọt nước bị vương vãi ra ngoài, rơi vào tay Sở Tử Phục, làm

hiện lên hai chấm bỏng đỏ.

Bàn tay đang giữ chặt ly trà khẽ run, sau đó chiếc chén rơi xuống đất,

thanh âm như tiếng ngọc vỡ.

“Người đã xa, tình cảm đã qua, không có gì để phải lưu luyến”, Vãn

Vãn đứng trước mặt Sở Tử Phục, tay cầm ấm trà, cười lạnh, nói: “Mọi
chuyện chẳng qua cũng chỉ như ly trà này... đau thì buông tay thôi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.