DIỄM CỐT - Trang 34

“Thì ra là vậy.” Kinh Ảnh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hoa Diễm

Cốt nói: “Diễm Cốt, người thật là thông minh”.

Hoa Diễm Cốt vẫn đứng nguyên một chỗ, ngây người nhìn cậu ta.

Giây phút ấy, nàng cảm thấy như ngược dòng thời gian, quay về dưới

gối ân sư, người vỗ đầu nàng, khẽ mỉm cười nói:

“Tiểu Diễm Cốt, con thật là thông minh… Quả nhiên để con kế thừa

sự nghiệp của sư phụ là lựa chọn sáng suốt, so với con, đại sư huynh của
con chỉ là con khỉ trong đầu toàn chuối mà thôi”.

Đêm hôm đó, nàng đã bị đại sư huynh chỉnh đốn một trận thê thảm…

rất là thê thảm…

“Người làm sao vậy?” Kinh Ảnh hỏi.

Hoa Diễm Cốt chợt rùng mình, bấy giờ mới định thần, vẻ mặt mơ hồ

nhìn khuôn mặt cậu ta. Trong tay cậu ta còn xách túi lớn túi nhỏ, cảm giác
mang tội danh khi sư diệt tổ bất chợt dâng lên trong đầu nàng. Để tiêu tan
cái cảm giác ấy, nàng chỉ có thể gượng gạo nói: “Để ta xách giúp một ít”.

Kinh Ảnh quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói: “Chìa

tay ra nào”.

Vậy là Hoa Diễm Cốt bèn chìa tay ra.

Kinh Ảnh vạch một bọc giấy dầu ra, nhón lấy vài quả táo nhỏ nhét vào

trong tay nàng, vẻ mặt không tỏ thái độ, nói: “Ăn đi”.

“Ồ!...”

Hoa Diễm Cốt bỏ táo đỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Đợi đã! Nàng đâu phải thèm ăn đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.