DIỄM CỐT - Trang 33

Kinh Ảnh đứng bên cạnh nhìn theo bóng hình đã mất dạng, trầm tư

suy nghẫm.

“Sao vậy? Phải lòng tiểu cô nương nào rồi phải không?” Hoa Diễm

Cốt cười hỏi.

“Nhiều nữ nhân quá!” Ánh mắt điềm tĩnh của Kinh Ảnh lại lướt sang

đám nam nhân đang đứng bên đường, giọng nói hờ hững: “Nhiều kẻ ế vợ
thật!”.

Hoa Diễm Cốt hơi sững người rồi liền hiểu ra ngay, giải thích: ”Người

có tiền thì lấy được cả bày thê thiếp, kẻ không tiền thì không lấy nổi thê tử.
Người có tiền thì ở nhà cao cửa rộng, kẻ không có tiền thì không mua nổi
một mẫu ruộng. Trấn Trầm Hương tuy xưa nay không thiếu nữ nhân, song
những nữ nhân này từ khắp các nơi đổ về đây không để giúp quan phủ giải
quyết vấn đề cho những nam nhân ế vợ. Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy
nhất, đó là được gả vào Cố phủ”.

Nói rồi Hoa Diễm Cốt phất quạt chỉ về phía góc phố, Kinh Ảnh đánh

mắt nhìn theo hướng chỉ thì trông thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi,
mặc bộ bách hoa điệp y màu đỏ tươi, mắt nhỏ, dáng vẻ xảo quyệt, chiếc
mũi đỏ ửng không ngừng hít ngửi hương thơm những nữ tử qua đường.
Nhưng kỳ lạ thay, những nữ tử kia đa phần không tránh hắn, trái lại còn
cười đùa lấy quạt vỗ vào mặt hắn.

“Đó là ‘khách hái hoa’ của Cố phủ, cũng chỉ có Cố Triều Huy mới bỏ

tiền ra để nuôi loại người này.” Hoa Diễm Cốt khinh bỉ nói: “Công việc
hàng ngày của bọn chúng là đi khắp nơi tìm kiếm mỹ nữ, sau đó sẽ nhờ họa
sư vẽ lại hình mỹ nhân để Cố Triều Huy chọn lựa. Cố Triều Huy xưa nay
đều rộng lượng với mỹ nhân, một khi được chọn thì nhất định cả đời hưởng
phú quý… Ta nghĩ, Triệu Như Thì có lẽ sẽ trà trộn vào trong đám người
đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.