DIỄM CỐT - Trang 362

“Chuyện nàng là Vãn Vãn – công chúa Nam Chiếu trẫm đã biết”, Sở

Tử Phục nói: “Hãy trở về đi, nơi đó còn có thân nhân, bằng hữu, con dân
của nàng… Nàng đâu cần phải lãng phí sinh mệnh ở nơi này”.

“Ngươi không trách ta gạt ngươi sao?”, Vãn Vãn khờ khạo hỏi.

“Không những chẳng lừa được của cải, mà còn không lừa được tình ái,

cuối cùng còn suýt bỏ mạng, kẻ lừa gạt như nàng thực quá thiệt thòi rồi”,
Sở Tử Phục cười nói: “Còn trẫm không những không mất gì, trái lại còn có
được một quãng thời gian vô cùng tươi đẹp”.

“Ta vẫn có thể ở bên ngươi mãi mãi”,Vãn Vãn nhìn hắn nói: “Về

sau… nếu chúng ta vẫn được ở bên nhau, nhất định sẽ còn rất nhiều chuyện
tốt đẹp nữa”.

Sở Tử Phục cúi mặt cười nhạt, đưa tay vuốt mái tóc của nàng ta lần

cuối: “Chỉ tiếc trẫm không thể ở bên nàng”.

Tiếng ngói rơi tường đổ rầm rầm do bị lửa thiêu. Vãn Vãn hoảng hốt

quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa lớn của cung điện dường như đã bị chìm trong
biển lửa.

Tiểu công chúa Xuân Phong xưa nay vốn kiêu căng ngạo mạn, vui

sướng trên nỗi đau của người khác là vậy, lúc này lại đáng thương như con
chó mất nhà. Chỉ thấy nàng ta đầu tóc xõa xượi nằm dưới đất, trong nháy
mắt ngước đầu lên nhìn Vãn Vãn cứ y như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng rồi
òa khóc, sau đó tay chân loạng quạng lết lại gần, ôm chặt lấy chân đối
phương.

“Tỷ tỷ!”, nàng ta nấc nghẹn vừa khóc vừa kêu: “Tỷ tỷ! Muội sợ lắm”.

Vãn Vãn vốn muốn bỏ nàng ta ở lại, nhưng nay trông bộ dạng đáng

thương kia, nàng ta lại mềm lòng rồi nhớ tới quan hệ thân thiết giữa hai
người hồi nhỏ. Vậy là than thở, sờ đầu Xuân Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.