DIỄM CỐT - Trang 371

đành, nhưng với trạng thái của cậu ta lúc này, nếu như trên tất cả tấu
chương đều phê bốn chữ “Gọi sư muội tới” thì thật không biết phải xoay sở
sao nữa? Quốc sư đại nhân, người làm vậy không phải là làm khó cho chỉ
huy sứ đại nhân, mà là đang làm khó cho lão thần.

Phượng Huyết Ca chẳng bận tâm đến bọn họ, chàng bế Hoa Diễm Cốt

về tẩm cung, rồi cho cung nhân lui đi hết, sau đó đặt Hoa Diễm Cốt lên
giường mình, từ từ cúi đầu, mái tóc trắng tựa hoa lê phủ ngập trời buông
xuống người Hoa Diễm Cốt.

Chàng nắm lấy tay Hoa Diễm Cốt.

Trước kia chàng cũng vẫn hay nắm lấy bàn tay này.

Năm đầu tiên, chàng ôm huyết hải thâm thù, còn nàng vẫn nằm trong

tã. Chàng thò tay về phía bé gái, ngón tay non nớt nắm lấy ngón tay chàng
rồi cho vào miệng, mút hồi lâu vẫn không thấy sữa thì liền òa khóc ấm ức.
Chàng mỉm cười, rồi tự tay đan một chiếc giỏ tre, đặt bé gái cùng một đứa
trẻ nhỉnh hơn một chút vào trong giỏ, đeo gùi trên lưng. Từ đó, trên vai
chàng không chỉ gánh thù hận mà còn có cả hai sinh mệnh bé nhỏ.

Năm thứ hai, chàng nắm tay bé gái ấy dạy tập đi, chập chững từng

bước. Cô bé ấy ngoái đầu lại cười, để lộ ra hàm răng sữa còn thiếu chiếc
răng cửa. Hàn Quang đã mọc đủ răng còn cười châm chọc, bé gái thấy vậy
liền lấy tay che miệng, rồi mím môi, ngại ngùng ngước đầu nhìn chàng, đôi
mắt vừa to vừa đen như hai trái nho mọng nước.

Năm thứ ba phải ngủ trong miếu hoang, bé gái nhỏ bé chui vào trong

lòng chàng để tránh muỗi trong miếu. Chàng từ từ mở mắt, cả đêm không
ngủ, chiếc quạt mo trong tay không ngừng phe phẩy, cho tới khi bé gái nở
nụ cười giữa giấc mơ.

Tháng qua tháng, năm qua năm. Bàn tay này lớn lên trong tay chàng,

đứa trẻ ấy trưởng thành trước mắt chàng. Vậy mà giờ chỉ vì một vật mà đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.