DIỄM CỐT - Trang 46

Kinh Ảnh đẩy cửa bước vào, ánh nắng từ bên người cậu ta rọi vào

trong phòng, chiếu vào mặt Hoa Diễm Cốt.

“A a a! Ta sắp tan chảy rồi!”

Hoa Diễm Cốt hét lên, lấy tay che mặt, trốn vào góc tối của căn

phòng. Sau đó ném ra một thỏi bạc.

“Ta không muốn ra ngoài, ngươi đi mua về đây đi.”

Kinh Ảnh “Ừm” một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Kết quả, Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ một hồi, lại lo cậu ta bị gạt, lại vội

vã chải tóc thay y phục mà đuổi theo.

Cho đến khi chạy quanh trên phố được một vòng rồi quay về, Hoa

Diễm Cốt mới phát hiện việc mình đuổi theo Kinh Ảnh chỉ là thừa. Cậu ta
tuy thường ngày có vẻ hết sức hồ đồ, nhưng chỉ cần động đến chuyện đồ ăn
thức uống thì lập tức trở nên dữ dằn như hổ. Cậu ta đến tiệm bán lương
thực vốn có tiếng cân gian đếm thiếu, chủ tiệm thấy cậu ta là khách hàng lạ
mặt, đong nửa cân nhưng lại nói thành một cân.

Kinh Ảnh xưa nay vốn hiếm khi biểu lộ cảm xúc, rời Hoa Diễm Cốt

thì căn bản có thể xem như không có cảm xúc. Thấy chủ tiệm ức hiếp
người như vậy, Kinh Ảnh không những không phẫn nộ, cũng không lộ vẻ
hung thần ác sát, mà chỉ từ từ rút thanh trường kiếm ra...

“Đưa gạo cho ta, hoặc là chết”, cậu ta lạnh nhạt nói.

Và thế là khi cậu ta bước ra khỏi cửa tiệm, không những có đủ lượng

gạo trắng, chủ tiệm còn tặng cậu ta một bơ gạo nếp đen. Chủ tiệm vừa đong
gạo vừa không quên cười trừ: “Cửa tiệm nhỏ nhiều năm thất thu, gạo trắng
không trắng, mà gạo nếp thì không được dẻo, ai mua người ấy xui xẻo, ai
ăn người ấy phiền muộn. Vậy nên thiếu hiệp à, lần sau đừng đến nữa...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.