DIỄM CỐT - Trang 467

Phượng Huyết Ca tiến lên trước một bước, đứng ngay trước mặt Hoa

Diễm Cốt, làn tóc trắng như tuyết tỏa ra ánh bạc lọt vào trong mắt Kinh
Ảnh, đoạt đi tia hy vọng mong manh cuối cùng của hắn.

“Diễm Cốt”, qua bờ vai của Phượng Huyết Ca, Kinh Ảnh nhìn Hoa

Diễm Cốt, thê lương cầu xin: “Hãy chết cùng ta…”

Hoa Diễm Cốt nhìn hắn một hồi rồi khẽ lắc đầu, giọng nói như đao

kiếm đâm vào tim hắn: “Không… ta muốn sống tiếp cùng sư phụ”.

Kinh Ảnh tuyệt vọng nhắm mắt, tiếng thở hổn hển như con dã thú bị

thương.

“Được...được...được…”, hắn mở mắt ra, mỉm cười nhìn nàng nói:

“Vậy thì nàng cứ sống tiếp đi, nhưng không được nhắm mắt lại, ta muốn
nàng tận mắt chứng kiến ta chết trước mặt nàng”.

Dứt lời, hắn xông về phía trước giữa rừng thương mưa tên, cho tới khi

toàn thân đẫm máu, kiệt quệ mà chết.

Trong giờ khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn đã giơ tay về phía Hoa

Diễm Cốt, đôi mẳt mông lung đã không còn nhìn rõ, hắn chỉ cảm giác nếu
tiến về phía trước một bước nữa thì sẽ với được thứ gì đó, nhưng khi hắn
siết chặt tay mình lại mới phát hiện ra tất cả chỉ là ảo giác. Hắn không nắm
bắt được thứ gì, hắn chẳng có gì hết….

Hắn từ từ khuỵu gối, quỳ xuống duới đất, trường kiếm trong tay cũng

rơi xuống.

“Ta thua rồi”, Kinh Ảnh ngẩng đầu nhìn trời, lòng thầm nghĩ: “Nhưng

ít nhất...ta đã để nàng nhớ tới ta...“.

Rồi hai mắt hắn nhắm lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.