DIỄM CỐT - Trang 77

Triệu Như Thì dùng một tràng cười ngắt lời Liên Liên, bộ dạng

nghiêng ngả như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ.

Liên Liên lạnh lùng nhìn Triệu Như Thì, không gào thét cũng không

nổi giận, song cũng không chịu lùi thêm bước nào nữa. Liên Liên đã không
còn đường lui, muốn tránh cũng không thể tránh, hai việc này đã là cuucwj
hạn của nàng ta. Lúc được vị công tử kia đổi da, Liên Liên đã quỳ trước
ngọn lửa của cây đèn trường minh và đã thề trước bài vị rằng, dù có chết
cũng phải an nghỉ trong phần mộ tổ tiên của Cố phủ, để người trong Cố phủ
trên dưới phải khóc lóc bên quan tài của mình. Vì vậy, Liên Liên nguyện
đem bỏ mỹ mạo, không cầu làm sủng thiếp, chỉ cầu được trở thành chính
thất.

“Chuyện này không thể được.” Triệu Như Thì liếc mắt nhìn Liên Liên,

lạnh lùng nói: “Danh phận chính thất, danh phận của đích tôn, ngay từ đầu
đã thuộc về ta. Dựa vào đâu mà ta phải nhường cho ngươi?”.

“Ha ha, Triệu Như Thì, ngươi còn muốn chiếm đoạt hết mọi chuyện

tốt trong thiên hạ hay sao?” Liên Liên cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc! Giờ
đây ngươi chẳng qua cũng chỉ là một sủng thiếp không có tương lai, chuyện
trong phủ, rồi chuyện danh phận, không tới lượt ngươi xen vào”.

Hai người đang trong tình thế giương cung tuốt kiếm, thì có hạ nhân

gõ cửa, bên ngoài cất lên giọng nói cung kính: “Tô di nương, Cố gia tìm
người đã lâu”.

“Biết rồi, ta sẽ qua đó ngay.” Triệu Như Thì đáp lại một tiếng sau đó

gót sen liền di chuyển, bước tới cạnh Liên Liên, vai phải lướt qua vai trái
của Liên Liên, hơi nghiêng người, bò mờ môi đỏ thắm khẽ áp sát tai Liên
liên, như thể tỷ muội thân thiết nói cho nhau nghe những lời thầm kín.

“Người Cố lang yêu chỉ có mình ta.” Triệu Như Thì nhếch miệng, thì

thào: “Ta sẽ có được tất cả những gì mình muốn, còn ngươi… hãy ngoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.