DIỄM CỐT - Trang 82

ngươi có thể lôi gia thế ra để chèn ép phu quân”.

Liên Liên đáp trả lại bằng ánh mắt giễu cợt, như thể đang cười nhạo

Triệu Như Thì, hào môn thế gia không biết lợi dụng để đến nỗi rơi vào
nước này...

“Ngươi không hiểu!” Triệu Như Thì nhìn chằm chằm Liên Liên, cặp

mắt đẫm lệ, như muốn thốt lên tiếng lòng. Nếu đổi là người khác, đổi thành
người mà nàng ta không ưa, nếu dám khiến nàng ta nổi giận, nàng ta sẽ về
nhà mách người thân, rồi người nhà cũng không để hắn yên thân. Nhưng
người này lại là Cố Triều Huy, nơi có hắn là nơi có trái tim nàng ta, thử hỏi
nàng ta sao mà nhẫn tâm ra tay đây? Hắn đối xư với nàng ta không tốt, lúc
gặp người thân, nàng ta chỉ lựa những điểm tốt của hắn mà kể. Hắn thường
bỏ mặc nàng ta, tìm dến phòng của nữ nhân khác. Nàng ta chỉ biết quỳ lạy
trước Phật tổ cầu xin, vạn phần đau khổ nàng ta đều tự nguyện một mình
gánh chịu, chỉ cầu hắn cả đời vô ưu, cát tường bình an...

Trên đời này có tất nhiều người nguyện cùng hắn tận hưởng phú quý,

nhưng xưa nay chỉ có nàng ta nguyện cùng hắn trọn nghĩa tào khang.

Một bàn tay lớn đặt lên vai Triệu Như Thì, khóe mắt nàng ta bỗng cay

sè, rồi chợt sà vào lòng hắn, như thể bèo mất rễ trôi theo dòng nước, tìm
kiếm nơi chốn của mình.

“Phu quân...”, Triệu Như Thì khó khăn quay đầu lại, lúc này đây, kỳ

thực... nàng ta đang định nhún nhường. Địa vị chính thất, danh phận đích
tôn đều nhường cả cho Liên Liên. Nàng ta đã tỉnh ngộ, nhận ra thân mình
như bèo trôi, chỉ có thể dựa vào sự yêu thương của hắn mà tồn tại, không
cần thiết phải làm những việc khiến hắn ghét bỏ. Chỉ cần hai người được ở
bên nhau, thì những hư danh kia bỏ đi có tiếc gì. Dù sao, nàng ta vì hắn mà
ngay cả những thứ quan trọng cũng đều vứt bỏ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.