ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 159

lại anh ấy! Anh ấy phải đến!”

Cho dù cô không ngừng tự nhắc nhở mình, “Chờ thế đủ lâu rồi. Không

thêm một phút nào nữa. Mình sẽ bước ra khỏi đây ngay bây giờ,” nhưng
tận trong thâm tâm cô biết mình vẫn sẽ ngồi đây thêm nhiều tiếng đồng hồ
nữa, vẫn sẽ cứ đợi chờ như thế này. Và ngay cả khi đã nửa đêm, khi hành
lang đã vắng tanh và đèn đóm đã tắt hết, nơi đây cô vẫn sẽ đợi chờ.

Cô không thể ngăn mình lại được. Có điều gì đó mạnh hơn cả cô. Đó là

tình yêu.

Bỗng một nhân viên trực tầng thét lớn, “Cô Drew. Gọi cô Drew.”
Cô gần như đã lao qua hành lang về phía cậu ta, cô chạy rất nhanh.

Phóng vút ra từ bên cạnh cây cột.

“Chuyện gì thế? Chuyện gì?”
“Có một cuộc điện thoại cho cô. Cô có thể nhận nó trong buồng số 2,

đằng kia.”

Cô không ba chân bốn cẳng chạy đến đó, bởi cô kiểm soát bản thân cực

tốt. Những hy vọng và những nỗi sợ hãi của cô đã tan biến, nhưng các bước
chân của cô thì không.

Cô nhấc ống nghe lên, đánh rơi nó vì quá hấp tấp, rồi lại nhặt nó lên.
Anh nói, giọng ăn năn, “Anh đã bắt em chờ suốt bao lâu… Em sẽ tha thứ

cho anh chứ? Anh không thể làm khác được. Anh đã cố gắng hết sức…”

“Không sao, không sao mà… Chỉ là, có chuyện gì thế?” Cô nói ngắt

quãng.

“Anh mới bị ăn đòn.”
Hơi thở của cô truyền thẳng vào bên trong ống nghe. “Anh còn chống đỡ

được không? Anh có…”

“Giống một chuyến viếng thăm xã giao hơn. Một trong số bạn bè của

anh bày tỏ sự tôn trọng thôi mà.”

“Là Bill Morrissey,” cô nói ngay.
Anh xác nhận bằng tiếng cười khẽ bao dung, không trả lời thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.