ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 172

Mình cô ở trong đó, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế sofa. Trông cô

giống như vẫn còn sống, như thể cô quá lười đến nỗi không muốn ngồi
thẳng dậy khi cánh cửa bật mở và có người khác bước vào. Ngoại trừ việc
một chân cô duỗi ra hơi xa, có lẽ là do một cơn co thắt tử thi và rồi không
thể thu về được nữa.

Có vẻ như cô đang nhìn họ, từ trong đó, ngay sau khi họ nhìn thấy cô, từ

nơi họ đang đứng túm tụm. Gần như cô muốn nói rằng, “Xin mời vào và
hãy đóng cửa lại, đừng đứng ì ra đấy.”

Nhưng gương mặt cô mới là thứ kinh khủng nhất. Hắn đã cầm máu cho

nó, và giờ gương mặt ấy không còn chảy máu nữa, nó đã biến thành…

Gương mặt đã khiến bao người phải ngoái nhìn dưới chiếc đồng hồ

Carlton (“Anh sẽ không đối xử với em như thế đâu, em sẽ chấp nhận anh
chứ?”), giờ đây hẳn sẽ khiến họ sẽ nôn ọe, lùi lại thật xa và chạy trốn. Hẳn
không một ai còn ham muốn gương mặt ấy nữa, thậm chí là không muốn
nhận ra nó.

Cameron lặng lẽ bước vào, quay đầu nhìn sang chỗ khác khi anh bước

qua cô. Là một thanh tra nhưng anh lại quay đầu sang chỗ khác, như một
cách để anh bày tỏ nỗi tiếc nhớ gương mặt trước kia của cô.

Có một quyển lịch trên mặt lò sưởi, con số ba mươi mốt to lớn đen sì

nằm trên tờ lịch trên cùng.

Cameron xé tờ lịch, thả nó rơi xuống sàn.
Rồi anh gục đầu xuống, thừa nhận thất bại thảm hại.

Đó là bức ảnh chụp một thiếu nữ trẻ tuổi đã úa vàng, phai nhạt, gần như

mờ mịt, chắc phải được chụp mười năm về trước. Ảnh chụp thiếu nữ trẻ
đang đứng trên bậc thềm, một chân tựa lên bậc thềm đằng sau lưng, mỉm
cười trong nắng.

Cameron thấy bức ảnh nằm trên sàn phía sau tủ quần áo khi anh dùng

sức mạnh đẩy nó ra ngoài. Thậm chí bức ảnh còn không nằm trên sàn, bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.