ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 171

Cô đưa tay sờ lên mái tóc, sờ chiếc khăn quàng, vào áo choàng, để cô trở

nên đẹp hơn nữa trong mắt anh, để anh sẽ yêu cô nhiều hơn nữa.

Rồi cô giơ tay lên gõ cửa.

Không có tiếng trả lời.
Nhưng cô lại mỉm cười, vẫn nụ cười ấy.
Cô ghé sát mặt vào cánh cửa, càng sát càng tốt.

“Mở cửa đi,” cô dỗ ngọt bằng giọng rộn ràng, âm trầm. “Em đây mà.

Anh không nhớ em nữa à? Em có hẹn với anh mà.”

Cánh cửa chậm rãi mở ra, nhưng chẳng thấy ai đứng sau nó, thậm chí

ngay cả bàn tay xoay núm cửa cũng chẳng thấy.

Cô vươn hai tay ra chuẩn bị cho cái ôm sắp tới. Cô cứ đứng yên như thế,

hai cánh tay vươn ra hết cỡ.

Cánh cửa chậm rãi đóng lại.

Toàn bộ cầu thang từ trên xuống dưới ầm ầm vang lên những âm thanh

chói tai, giống như tiếng chiêng trống trong buổi hành hình, từng tiếng từng
tiếng gấp gáp nối đuôi nhau. Cameron dẫn đầu, khựng lại trước cánh cửa ra
vào.

Mọi thứ đột nhiên câm bặt, trong một khoảnh khắc.
Rồi một tia lửa bừng sáng trên tay Cameron, phát súng nghe như tiếng

sấm, và ổ khóa cũ kĩ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Cameron đá mạnh một cái, và cánh cửa mở tung ra
Rồi lại im lặng; nhưng lần này không chỉ trong một khoảnh khắc. Dài,

một sự im lặng kéo dài. Không ai cử động. Không cần phải cử động nữa.
Chẳng ai nói gì. Chẳng cần phải nói gì nữa.

Hai người trong số họ thở ra những hơi dài; như bạn hay làm khi cảm

thấy cực kỳ đau đớn. Họ đang rất đau đớn; bất kỳ ai cũng cảm thấy đau
đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.