ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 196

Khi Ward thức dậy lúc tám giờ - thời gian biểu bình thường của ông -

vào hôm thứ Năm, ông không hề biết rằng mình sẽ làm việc đó. Thứ Năm
là ngày mười lăm. Quyết định được đưa ra rất nhanh. Nó xuất hiện rất
nhanh. Nó đã nằm yên đó suốt mấy ngày rồi, chắc chắn là vậy. Ngày càng
mạnh mẽ hơn suốt thời gian đó. Hết ngày này qua ngày khác, giờ này qua
giờ khác.

Ông cạo râu, tắm rửa, thay đồ. Ông chọn một chiếc cà vạt bằng lụa

mỏng, thêu những bông hoa xám trên nền xanh. Ông quyết định không
chọn cà vạt kẻ sọc. “Mình sẽ đeo nó vào ngày mai,” ông tự nhủ. Cho thấy
rằng ông vẫn không biết việc mình sắp làm.

Ông bước xuống nhà. Bữa sáng của ông đã sẵn sàng. Vợ ông ngồi bên

bàn. Tờ báo của ông nằm trên bàn. Chi tiết cuối cùng khiến ông hứng thú
hơn chi tiết đầu tiên, và chi tiết đầu tiên lại hấp dẫn ông hơn chi tiết thứ hai,
nhưng ông đủ lịch thiệp để không thể hiện ra trên nét mặt, ông dành sự chú
ý tương đương nhau với cả ba, tờ báo có lẽ được ưu tiên hơn một chút so
với hai chi tiết còn lại.

Ông hôn vợ và họ cùng nói chuyện phiếm. Thân thiện, dễ chịu nhưng

không quá chân thành. Ít ra là không có sự thù địch. Cũng chẳng có sự thân
thiết. Họ chỉ như hai con người đàng hoàng có giáo dục, không quá quan
tâm đến nhau.

Ông rời nhà đến văn phòng, mang theo tờ báo và va li. Ông nói, “Tạm

biệt, Louise,” từ cách đó một căn phòng. Ông không biết rằng mình có thể
sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa. Mà giả như có biết, hẳn ông vẫn sẽ nói,
“Tạm biệt, Louise,” từ cách đó một căn phòng, cũng với cái giọng đó.

Ông vẫn không biết rằng mình sẽ làm việc đó.
Ông bước vào chiếc xe đang đợi mình ngoài cửa. Trên đường đến văn

phòng ông tiếp tục ngồi đọc báo.

Dòng ghi ngày tháng là thứ đập vào mắt ông trước tiên. Đây không phải

lần đầu tiên. Còn mười sáu ngày nữa. Và ngày mai sẽ là mười lăm. Tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.