ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 217

Khoảng ba giờ chiều, chuông điện thoại reo vang. Trong một khoảnh

khắc lòng cô ngập tràn nỗi sợ hãi, và cô biết cả ông cũng vậy, căn cứ vào
cách ông chần chừ, không nhấc máy ngay lập tức.

Thế rồi, khi trả lời điện thoại, cô biết rằng ông vẫn còn sợ, qua giọng nói

trầm trầm, cảnh giác của ông.

“A lô?” Ông nói và lắng nghe. Rồi ông thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Vâng,

tất nhiên rồi,” ông nói rồi gác máy.

“Bác sĩ đang trên đường lên đây,” ông nói với cô.
“Em quên béng mất ông ta!” Cô thốt lên.

“Anh cũng thế,” ông thừa nhận.
Chỉ còn ba hay bốn phút chờ đợi nữa. Cả hai đang cực kỳ căng thẳng.
“Dường như ông ta phải mất khá lâu mới lên được đây,” ông nhận xét.

“Có khi ông ta phải đợi thang máy.”
Cô nghe thấy tiếng ông bước ra cửa, mở nó ra và biết chắc ông đang

trông ngóng nhìn ra ngoài. Ông đóng cửa lại, quay vào phòng.

Những đồng xu reo vang, như thể ông đang thọc một tay vào túi, sốt ruột

lắc các đồng xu.

“Anh sẽ tìm hiểu xem đã xảy ra chứ…” ông nói với giọng bất lực và lao

đến bên chiếc điện thoại. Cô nghe tiếng ông nhấc máy.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa muộn màng vang lên.
Cô bước nhanh vài bước, sờ thấy một cái ghế, liền ngồi xuống; tay cô

siết chặt lấy nó như thể đang cực kỳ căng thẳng, giữ chắc mặt dưới cái ghế
ở cả hai bên.

“Ông ta có biết không? Anh có nói với ông ta không?” Cô thì thầm.
“Anh phải nói. Bằng không ông ta sẽ bắt em phải đến chỗ ông ta, thay vì

ông ta đến đây.”

Cánh cửa bật mở.

“Tôi đã lên nhầm tầng…” một giọng vang vang cất lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.