ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 256

Trong thoáng chốc, cả đám đông vẫn ở bên cô, thậm chí họ phải chen lấn

với cô để đi qua. Có lần một người đàn ông huých vào khuỷu tay cô, gửi lời
xin lỗi không lời bằng cách búng nhẹ vành mũ. Cô không hề để ý sự tiếp
xúc ngắn ngủi đó, mà chỉ siết chặt khăn quàng cổ và đi tiếp.

Thế rồi đám đông bắt đầu mỏng dần, tản mát, cuối cùng chỉ còn lại một

hai người. Khi cô rẽ khỏi quảng trường, đi trên con đường thảnh thơi của
mình dọc theo một trong các con phố lớn là đường nhánh của quảng
trường, những ánh đèn cũng bắt đầu lùi lại phía sau, mờ dần đi. Những
khoảng trống bắt đầu xuất hiện trên các bức tường mặt tiền tòa nhà dọc hai
bên đường. Những khoảng trống đen ngòm ẩn chứa nguy hiểm khi đi qua.

Những ngọn đèn đường đã tắt, bản thân các con phố cũng đã chấm dứt,

trở thành những con đường thôn quê không có vỉa hè. Và rồi những ngôi
nhà cũng dần biến mất, chỉ còn lại một khoảng không gian rộng mênh
mông.

Thế nhưng cô vẫn bước tiếp, đợi chờ ai đó bắt kịp. Cô cứng người lại,

chờ một tiếng bước chân bất chợt vang lên sau lưng mình, chờ một bàn tay
đột ngột đặt lên vai mình, những điều chẳng bao giờ đến. Suốt thời gian đó,
trong sự câm lặng chết chóc, cõi lòng cô như muốn gào thét.

Ngày càng nhiều bóng tối, ngày càng nhiều cây cối. Ngày càng nhiều

đêm đen.

Cô vẫn dấn bước về phía trước. Cô sẽ không ngoảnh đầu lại. Có lẽ cô sợ

những gì mình sẽ thấy nếu quay lại.

Mặt đường bắt đầu dốc lên, và cô run rẩy nhận ra rằng mình đang đi trên

con đường dẫn thẳng đến nghĩa trang.

Bên phải cô là một cánh đồng cỏ. Cô dừng lại, quay đầu sang và bước

nhanh về phía đó. Cánh đồng như được dát bạc dưới ánh trăng. Bạn có thể
thấy tất cả xung quanh mình, mọi thứ đều lộ thiên. Như thể bạn đang ở giữa
một mặt hồ cỏ rộng lớn, chiều cao của bạn là thứ duy nhất cản trở bạn nhìn
khắp mặt hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.