ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 46

Bất chợt, trong một thoáng giận dữ, anh bước đến chỗ cái bàn, giơ cái ly

lên ngang vai như một nghi lễ ác độc nào đó, rồi dốc ngược cái ly đến khi
nó cạn nhẵn. Anh vừa nâng cốc chúc mừng cái chết của ả bằng chính thứ
rượu mà ả đã uống.

Một làn gió lạnh buốt sống lưng len vào sảnh, cánh cửa đóng sầm lại,

anh rời khỏi nhà.

Anh không nhấn chuông, anh không gõ cửa. Anh không cần phải làm

thế. Anh rút chiếc chìa khóa mà ả đã đưa cho anh, khá lâu trước đó, và nhẹ
nhàng mở cửa.

Rút chìa khóa khỏi ổ, anh bước vào nhà, đóng cửa lại nhẹ hết sức có thể.
Anh biết ngay công tắc ở đâu, biết nên đặt tay ở đâu mà chẳng cần nhìn.

Anh ấn công tắc, những ngọn đèn trần màu đào chói mắt mà ả ưa thích
bừng sáng thành cụm tròn.

Nơi này anh thuộc như lòng bàn tay. Anh biết hết tất cả mọi thứ. Nơi đây

như ngôi nhà thứ hai của anh. Không, đã từng là ngôi nhà thứ nhất, và cái
nơi anh vừa từ đó đến đây là ngôi nhà thứ hai của anh. Thật hài hước khi
bạn thấy mình đã thay đổi.

Từng món đồ nội thất, từng đồ vật, tùng cái ghế, tất cả đều từng là một

phần trong quá khứ của anh. Cái ghế đó… ngay đằng kia… nơi anh đã từng
ngồi đó cả đêm khi thấy hơi chuếnh choáng, nhớ về những ngày xưa và thề
rằng anh sẽ không bao giờ quay về với Florence nữa; rằng anh sẽ đoạn
tuyệt hoàn toàn với cô; phải, chính là lúc đó. Ả đã ngồi bên cạnh anh trên
tay ghế, phỉnh phờ và can ngăn anh, cuối cùng nhẹ nhàng gỡ chiếc điện
thoại mà lúc đó anh đang nắm trong tay. Ả xoa dịu lớp lông nhím đang xù
lên của anh, nháy mắt với anh đầy tinh quái, rồi nói, “Chúng mình đang ổn
mà; sao phải ra ngoài tìm rắc rối làm gì? Đây, anh uống thêm đi và giả vờ
mình đang độc thân nhé; hiệu quả lắm đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.