ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 44

Rõ ràng cô nói thế chẳng có ý gì, cô chẳng biết gì; chỉ là anh võ đoán

thôi. Giờ cô đã thay chiếc váy đầm dạ tiệc bằng chiếc áo ngủ bằng vải lụa,
điềm tĩnh, bình thản.

Bỗng anh nhận ra lúc nãy cô đã đứng gần cái tủ, đúng cái ngăn kéo đó;

cô đã rời khỏi cái tủ đó, đang bước ra xa nó, vào lúc chi tiết này đánh động
anh.

“Vừa nãy em lại gần đó làm gì vậy?” Anh đột ngột hỏi.
“Em cất một thứ đi ấy mà,” cô mơ hồ đáp. Rồi cười lặng lẽ, như bạn sẽ

cười khi gặp một đứa trẻ trên phố.

“Mở ngăn kéo tủ của chính em cũng bị cấm nữa à?”

Cô không thể thấy khẩu súng đã biến mất. Hẳn cô sẽ nói gì về chuyện

đó, nhưng cô chẳng nói gì, một lời cũng không.

Thậm chí cô còn chẳng để ý đường viền trên chiếc quần ngủ của anh,

phía dưới chiếc áo jacket công sở. Cô đang mải để ý đến bản thân, chìm
đắm vào thế giới của riêng mình, có khả năng đang sống lại và thưởng thức
lại bữa tiệc. Phụ nữ hay có thói quen làm thế, anh biết mà.

Bàn tay anh đặt lên núm cửa phòng ngủ. “Anh phải ra ngoài hít thở một

chút,” anh nói. “Cách duy nhất để làm dịu cái đầu của anh.”

Cô không phản đối.
“Nhớ mang chìa khóa nhé anh yêu,” cô chỉ nói có vậy. “Đám người hầu

sẽ chẳng nghe thấy tiếng anh gọi đâu, tội nghiệp.”

“Anh sẽ không đánh thức em đâu,” anh buồn bã hứa.

Cô bước đến bên anh, hết sức nhàn tản. “Giờ thì em sẽ chúc anh ngủ

ngon,” cô nói, trao cho anh một nụ hôn chiếu lệ lên má.

Anh cứng người lại, quá muộn rồi.
Những đầu ngón tay của cô vừa nhẹ lướt qua nơi giấu khẩu súng. Chúng

thật tinh quái làm sao, anh vừa nhận ra thì mọi việc đã xong, chúng đã đi
qua rồi. Không hề ấn mạnh, chỉ là một cú vuốt qua bề mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.