ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 43

Chẳng ai nhìn về phía anh, nhưng anh biết toàn bộ năm con người trong

căn phòng đều hiểu quá rõ ai đã gây ra cơn náo động vừa rồi.

Những thái độ hòa nhã khốn kiếp.

Trước khi cô tiễn khách xong, anh đã lên phòng ngủ của hai vợ chồng.
Anh cởi bỏ áo choàng ngủ, khoác lên người chiếc áo jacket công sở,

trang phục đầu tiên nằm trong tầm tay anh.

Tiếp theo anh đến bên tủ hồ sơ, mở ngăn kéo, rút ra khẩu súng ngắn mà

hai vợ chồng đã để trong đó, kể từ lần họ bị trói và bị cướp ngay trong nhà
mình sáu năm trước. Mọi thứ sau này đã phục hồi lại như cũ, nhưng những
giây phút đối mặt với khẩu súng thực sự tồi tệ.

Anh nhét khẩu súng vào trong áo khoác.
Cô bước vào phòng, bình thản và quyến rũ. Bình thản và quyến rũ như

thể bây giờ là tám giờ tối thay vì ba giờ sáng. Như thể chẳng có bữa tiệc
nào cả. Như thể họ chẳng phải tiếp thêm bất kỳ vị khách không mời nào.
(Chà, có thể chỉ với riêng cô thôi.)

Cô đóng cửa phòng ngủ, miệng mỉm cười nhẹ nhàng.

“Anh à…” cô nhẹ nhàng nói. Cô đưa tay ra sau gáy và bắt đầu tháo chuỗi

vòng cổ kim cương. Cô vừa làm thế vừa đi ngang phòng. “… Anh nghĩ sao
về bữa tiệc? Em cho rằng đó là một thành công của bọn mình, phải vậy
không?”

“Cái gì cơ?” Anh nói, cố gắng quay lại phía cô.
Cô bật cười khoan dung. “Bữa tiệc anh ơi.” Dường như đêm nay chẳng

có điều gì khiến cô phiền lòng.

Ôi, trời ạ, bữa tiệc đó! Anh rùng mình từ trong thâm tâm.
“Lúc tàn tiệc anh hơi bị thô lỗ đấy nhá.”
“Đầu anh,” anh đáp, “nó sắp nổ tung lên đây.”

“Sao anh không uống aspirin?” Cô hỏi, rồi kết thúc luôn câu anh định

nói. “À mà aspirin chẳng giúp được gì đúng không?”

Anh nhìn cô nghi ngờ. Cô ấy nói thế là sao nhỉ? Cô ấy đã biết gì rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.