ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 52

xuân năm 1943. ‘Xuân đến ông già cũng biết tương tư…’ Lẽ ra em không
nên đắm chìm quá vào ghen tuông như thế.” Cô nói câu này hoàn toàn
chẳng liên quan gì, với động tác khẽ hướng lên của ngón đeo nhẫn như lời
cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng quyến rũ. “Anh đã yêu cô ta ba năm. Trong một
năm rưỡi qua, anh không còn yêu cô ta nữa, nhưng anh quá nhu nhược
không dám thú nhận điều đó.”

Dường như anh đã sẵn sàng sụp đổ, như thể anh được treo lên bởi những

sợi dây lỏng lẻo, như một con rối luống cuống khi bàn tay người điều khiển
thôi không còn nắm những sợi dây. “Em đã biết. Em đã biết tất cả.”

“Em biết mấy năm rồi,” cô nói thật tự nhiên. Như thể cho rằng mình hút

thế đã đủ, cô dụi tắt điếu thuốc; nó đã hoàn thành vai trò hỗ trợ cuộc đối
thoại. Chỉ vì anh.

“Còn giờ thì là chuyện gì? Chuyện gì đã khiến anh… phải thổ lộ tâm tư

vào giờ đặc biệt thế này? Không phải là em không đánh giá cao việc này
đâu. Anh biết đấy, thà ít còn hơn là chẳng có gì.”

“Florence, anh đã tới đó để… để…”

Lần này cô để mặc cho anh nói hết.
“Để giết cô ta.”
“Em biết.”

“Ôi, Florence,” cuối cùng anh nói, ngồi sụp xuống, như thể thấy mệt mỏi

vì cố gắng cho cô biết những điều mà cô đã biết từ lâu. Cô khiến cho màn
tự thú của anh bỗng trở thành một trò hề.

“Rõ ràng quá còn gì,” cô nói. “Áo jacket công sở mặc ngoài quần ngủ.

Có gì đó cộm lên dưới áo anh. Khẩu súng ngắn biến mất khỏi ngăn kéo.
Anh chẳng hề kín đáo chút nào hết, anh yêu ạ.” Rồi cô nói thêm, hoàn toàn
dửng dưng. “Anh có làm được không?”

Anh nhìn cô trừng trừng khiếp đảm.

“Em chỉ nói vậy thôi. Nét mặt anh cho thấy rõ ý định đó, thế mà khi em

nói ra thì anh lại sợ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.