ĐIỂM HẸN ĐEN - Trang 89

“Được rồi, đi thôi, chị sẽ đưa em xuống và giới thiệu em.” Chị hối thúc

Sharon ra ngoài phòng trước mình, như thể sợ rằng cô sẽ đổi ý thì hỏng.

Anh ta đang ngồi trong căn phòng dưới nhà nghe đài, cố gắng lờ đi một

người đàn ông khác, đang đợi chờ cô gái nào đấy trong cùng căn nhà đó,
vào đúng lúc đó.

Anh ta đứng dậy. Trông anh ta không tệ như cô lo ngại.
Rusty giới thiệu vắn tắt họ với nhau, át tiếng đài.
“Joe Morris, đây là Sharon Paige.”

Phu nhân Sharon Paige,” Sharon sửa lại, lặng lẽ nhưng kiên quyết.
Anh ta ném cho cô một ánh nhìn lạ lùng mà cô không tài nào hiểu nổi.

Dù là gì đi nữa, cô chắc chắn nó không phải là ánh mắt thất vọng. Bạn có
thể nói, gần như trong ánh mắt ấy tiềm ẩn sự thỏa mãn đáng sợ.

Rusty vỗ lên lưng cả hai người, mạnh nhẹ không đều nhau. “Được rồi,

hai người đi với nhau nhé,” chị nói. “Đừng chờ chị.”

“Cô không phiền nếu đi bộ chứ?” Anh ta kính cẩn hỏi Sharon.
Sự chấp nhận của cô gần như xuất phát từ sự thúc đẩy mạnh mẽ trong

tính cách của Rusty, mà anh ta không thể nhìn ra từ sau lưng chị. Cô không
trả lời ngay, mà quay lưng bước vào sảnh, thay lời đồng ý.

Anh ta đi theo, Rusty đứng lại ở phía sau.

Tuy nhiên, sau khi anh ta đã bước qua ngưỡng cửa, chị gọi anh ta nán lại

một lúc bằng tiếng huýt sáo kín đáo nhưng sắc lạnh. Anh ta quay lại nơi chị
đang chờ, và họ đứng đó, trán chị gần như chạm vào cằm anh ta, họ đang
đứng quá gần nhau.

“Quà đền bù đâu?” Chị thì thầm.
Không nói một lời, anh ta lấy từ túi áo ra thứ gì đó, mà Sharon không thể

nhìn thấy từ chỗ đang đứng. Anh ta xé lớp bọc ngoài, dúi nó vào bàn tay
đang chờ của Rusty.

Chị không nhìn xuống, cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên. Bàn tay chị nắm lại

như một con bạch tuộc nhỏ hồng hào, phàm ăn đang nhai cái gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.