DIỄM QUỶ - Trang 101

thường sự cự tuyệt của hắn, bị hắn phẫn nộ đẩy ra xong, chỉ có thể trở về
phủ ôm ta hết lần này tới lần khác thổ lộ đau thương: Tang Mạch, vì sao
ngươi không phải là hắn?

Ngươi vì hắn mà vui, vì hắn mà giận, vì cùng ở chung với hắn mà học

cách ôn nhu, học cách nhân nhượng, thậm chí học cả cách làm nũng. Ta
hầu như không tìm thấy hắc y thiếu niên tay cầm chủy thủ trong lãnh cung
kia nữa. Thế nhưng, ngươi có biết hay không, ngươi khổ sở có thể nói với
ta, nhưng ta khổ sở thì có thể nói với ai?

“Nhìn ta, Tang Mạch…” Hắn mở to hai mắt nói liên miên ra bi thương

của mình, Không Hoa nhìn đôi mắt xám tro kia, lùi thẳng lưng về phía sau,
sau đó dùng lực đẩy về phía trước, đem tính khí vùi thật sâu vào trong tiểu
huyệt chặt chẽ.

“A…” Tang Mạch cau mày kêu lên đau đớn.

Không Hoa nắm tay hắn, ngón tay xen vào giữa khe hở, cố ý cài vào

mười ngón tay hắn. Một tay chế trụ cằm hắn, chớp cũng không chớp nhìn
vào vào trong đôi mắt hoang mang của hắn “Tang Mạch, nhìn ta, ta là
Không Hoa.”

Tang Mạch chỉ kinh ngạc nhìn y, sau đó không nói gì mà tránh né đi.

Lúc khoái cảm trong cơ thể tới đỉnh điểm, Không Hoa bất y bất nhiêu

(không khoan dung không tha thứ) mà hôn Tang Mạch. Trong nháy mắt đó,
tâm đố kị bắt rễ sinh trưởng trong tim, hắn đố kị Sở Tắc Quân, cái người
không nhớ rõ kiếp trước.

“Ta cũng có một muội muội, là ruột thịt thân thích của ta.” Nữ tử kiêu

căng quấn trong áo lông cáo nghiêng mặt cười, một tay chỉ vào đuôi mắt
phải của mình “Xem nè, chỗ này của ta có nốt ruồi, còn nàng không có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.