DIỄM QUỶ - Trang 129

tình thâm nghĩa trọng, không oán không hối hận tới mức khiến cả một ý chí
sắt đá cũng hơi lộ vẻ cảm động.

Từ sau lần đó, Không Hoa liền biết mất, không lưu lại lời nào. Dạ nha

trên bầu trời Tấn vương phủ tiêu thất trong vòng một đêm, Tang Mạch quấn
cái chăn bông lạnh lẽo, vẫn trằn trọc như cũ. Diễm quỷ ép buộc mình
không được lưu ý động tĩnh ngoài cửa phòng, mãi đến khi ánh nến đã cháy
hết nhưng vẫn tỉnh táo như trước làm cho tâm tự dưng thấy phiền muộn.
Thời gian ba trăm năm vẫn như cũ không để lại chút vết tích nào, chỉ có ba
ngày ngắn ngủi này mà dài dằng dặc trôi qua chậm rãi như thể trăm năm.

Cận lão phu nhân nói đầy hàm ý sâu xa “Hắn nói cho ta biết, sẽ mang

con ta tới đón ta.”

Tang Mạch ngồi ở bên cạnh, hạ từng dược xử một đem hạch đào nghiền

nát thành một chén bột “Chuyện hắn đã đáp ứng, không có chuyện nào
không làm được.”

(Dược xử cũng là một loại chày nhưng chuyên để giã dược liệu, bé thôi)

Hắn biết cả đêm y khu sử tất thảy dạ nha đi tìm kiếm, nhồi đầy đầu các

loại sách cổ ghi chép. Thế nhưng ba trăm năm qua, thế sự xoay vần, trong
biển người mêng mang muốn tìm một u hồn thì như đáy biển mò kim, dù
cho y có là người đứng đầu Minh phủ điều khiển quỷ chúng trong thiên hạ,
muốn dò hỏi cũng phải có chút hao tâm tốn sức. Chỉ là không biết gần đây
có được tin tức gì mà lại có thể khiến y đích thân đi một chuyến.

“Ha hả…” Bà cười khẽ, đường nhìn đảo quanh gương mặt thất thần của

Tang Mạch “Nhưng ngươi lại không rõ, hắn là vì ta, hay là vì ngươi?”

“Vô luận vì ai, kết quả đều như nhau.” Tang Mạch đem bột hạch đào

cho vào trong vừng, dùng đũa chậm rãi quấy “Tuyết sắp ngừng rồi, chỉ sợ
đây là lần cuối ta được hầu hạ ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.