Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Chung Quỳ giọng nói lộ ra
chút hốt hoảng. “Ách. . Đúng. . . . . .”
“Sau đó thì sao? Tiểu Vũ bị Hoa Yêu bắt đi? Các ngươi không biết thuật
độn thổ, đào hố thật lâu mới tìm được chỗ của bọn họ. Nhưng cuối cùng
vẫn để cho bọn họ chạy trốn, Tiểu Vũ còn bị thương, bây giờ còn đang hôn
mê trong phòng?”
Lưu Quang ngồi dậy, một tay chống cằm. Trên mặt vẫn như cũ nở nụ
cười mê người. Nếu không phải Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường
sớm biết được tâm tính của hắn. Còn tưởng hắn thật không có ác ý gì.
Nhưng bởi vì đã hiểu rõ, cho nên Lưu Quang giờ phút này cười càng rực
rỡ, thì trái tim nhỏ của bọn họ càng run rẩy không yên. Nghe vậy, Chung
Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường đều biết điều mà không nói tiếng nào. Bọn
mới không ngốc như vậy, người nào lên tiếng, người đó chính là ngứa da.
Thời khắc mấu chốt, im lặng là vàng. Nhiều năm chung đụng, Lưu Quang
từ lâu đã hiểu rõ mấy người bọn hắn. Thấy bọn họ giờ phút này tất cả đều
ngậm miệng không nói, cũng không muốn nói thêm. Đường cong khóe
miệng càng ngày càng sâu, mắt khẽ nheo lại. Trong thư phòng đèn thạch
anh chỉ nghe bành bạch mấy tiếng, đợi Lưu Quang mở mắt ra đồng thời bể
tan tành.
Đứng lên, Lưu Quang hai mắt đỏ ngàu. Lần này, ngay cả Chung Quỳ
cũng không khỏi cúi đầu, Hắc Bạch Vô Thường sớm bị dọa đến nhắm chặt
hai mắt. Bọn họ biết, mỗi khi con mắt Lưu Quang biến thành màu đỏ, chính
là thời điểm hắn cực kỳ tức giận.