thấu các nơi trong Địa phủ. Vô luận là quỷ soa mới tới hay là Quỷ Hồn.
Đều bị lời đồn đãi làm cho tim gan run sợ. Truyền thuyết, uống canh Mạnh
bà, sẽ làm người đó có cảm giác sống không bằng chết. Lưu Quang thấy
quỷ soa kia cứng ngắc tại chỗ, không khỏi lớn tiếng nói: “Này! Ngươi làm
gì thế? Ta nói ngươi đem canh này uống! Có nghe không hả?”
Quỷ soa kia thấy từ chối không được, đành thầm than mình xui xẻo,
nhận lấy chén canh trong tay Mạnh bà. Biểu tình khẳng khái hy sinh, ngửa
đầu một hớp uống hết. Mạnh Bà cùng Lưu Quang trợn to hai mắt nhìn hắn,
Mạnh bà vui mừng hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Cảm giác. . . . . . Cảm giác. . . . . .” Quỷ soa kia đầu óc mơ hồ, trạng
thái như đi vào cõi thần tiên.
Mạnh Bà chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Ngươi nói đi? Cảm giác như thế
nào đây?”
“Cảm giác. . . . . . Cảm giác. . . . . .” Máy móc tái diễn hai chữ này, chỉ
nghe phịch một tiếng, quỷ sai đáng thương ngã xuống đất, không dậy nổi.
Aizzz, Mạnh Bà lắc đầu thở dài.” Xem ra, ta lại thất bại.”
Lưu Quang ở một bên đồng tình liếc nhìn quỷ soa té xuống đất, thừa dịp
Mạnh Bà đang hết sức cảm thán, vội vàng ba chân bốn cẳng, lách người
trốn đi.
Tiểu Vũ chạy tới Vô Vọng sơn thì liền nhận ra có cái gì đó không đúng.
Đỉnh núi kia không khí thật trầm lặng, nàng biết, bị Tam vị Chân Hỏa đốt
qua, vạn vật đều không thể sống. Nhưng là, tất cả cũng quá an tĩnh. Tiểu
Vũ trong lòng lo sợ, bất an, bắt đầu gọi Tư Huyền cùng Hoa Yêu.
“Tư Tư! Dĩ Hàn? Các ngươi có ở đây không? Ta là Tiểu Vũ, nếu ở đây
đi ra gặp ta được không?”
Lời nói vang vọng sơn cốc, lại không nghe bất kỳ lời đáp lại nào. Nhất
định xảy ra chuyện rồi! Nhất định đã xảy ra chuyện! Tiểu Vũ trong đầu
nhất thời nhảy ra ý niệm này. Chợt, một đạo nhân ảnh nhanh chóng bay
đến, Tiểu Vũ theo bản năng kêu Tư Tư, quay đầu lại liền ngừng miệng.
Người đến là một nam tử, diện mạo lịch sự, ôn tồn nho nhã như Bạch Diện
Thư Sinh. Thấy bộ dáng người tới, Tiểu Vũ không khỏi nghĩ tới nhị ca của
Thất huynh đệ Nhạc gia kia, Mộc Bạch. Nhưng người này không phải Mộc