Chung lão đại cùng Hắc Bạch Vô Thường đều bận việc, ta cũng không thể
nhàn rỗi, liền tìm một chỗ bọn họ không có tới, tiến đến Thu Hồn.”
Nói xong, chợt ngẩng đầu lên, nâng mắt kiếng, giống như là nhớ tới cái
gì đó nói tiếp: “A, đúng rồi. Lưu Quang lão Đại nói rồi, để cho ta dẹp xong
hồn, thuận đường dẫn ngươi trở về.”
Tiểu Vũ chu mỏ, không biết là đang cảm thán cái gì. Dù sao hiện tại
nàng cũng luyện da mặt tương đối dày, ngộ nhỡ Lưu Quang phát hỏa, nàng
cùng lắm bày ra bộ dáng nịnh bợ, lừa dối là được. Tiểu Vũ chợt phát hiện,
dường như nàng chỉ cần có thái độ tốt, biết đúng lúc mà cúi đầu nhận sai.
Hơn nữa trước Lưu Quang đang phát hỏa, nói mấy câu nịnh bợ, làm nũng.
Chỉ cần như vậy, bất kể xảy ra bao nhiêu chuyện, Lưu Quang cũng sẽ
không so đo cùng nàng. Kết quả là, Tiểu Vũ đắc sắt. Chạy lại vỗ vỗ bả vai
Tiểu Thôi, mở miệng nói: “Tiểu Thôi, ngươi đến nơi này là câu hồn người
nào? Chỗ này có người ở sao?”
Tiểu Thôi lắc lắc ngón tay, búng một cái chóc, một cây bút lông màu đỏ
xuất hiện giữa không trung, Tiểu Thôi nhận lấy, trên Sổ Sinh Tử lả tả vẽ lên
một gạch chéo.
Phản qua tay, ngẩng đầu đối với Tiểu Vũ nói: “Ừ, chính là hắn!”
Trên Sổ Sinh Tử tên được viết theo thứ tự, Tiểu Vũ chăm chú nhìn lên,
thấy chỗ vừa rồi Tiểu Thôi dùng nét bút hồng gạch chéo, rõ ràng khắc hai
chữ: Quân Lan!