liền đã cùng Tiểu Thôi đi tới một chỗ khác. Giương mắt nhìn coi bốn phía,
bốn bề toàn núi, hình như là đáy vực thì phải? Mới vừa có một suy đoán
như vậy, liền nghe nơi không xa truyền đến một trận tiếng khóc. Âm thanh
dị thường quen thuộc, Tiểu Vũ lúc này cả kinh, liền hướng âm thanh kia mà
chạy đi. Tiểu Thôi đã sớm thu hồi Sổ Sinh Tử, lúc này đeo lại mắt kính,
dạo bước đi theo Tiểu Vũ.
Trước mắt là một ngôi nhà cỏ, Tiểu Vũ cùng Tiểu Thôi mới vừa đi tới,
liền nghe được một tiếng hét to, “Người nào?” Thanh âm phát ra, một ngọn
roi Thanh Đằng đã đánh tới.
Tiểu Vũ kinh ngạc sững sờ, một bên Tiểu Thôi Phán Quan ra tay kéo
Tiểu Vũ ra đằng sau, ngăn trở khí thế bén nhọn kia. Nhíu chân mày, Tiểu
Thôi vừa định quát của người vừa lớn mật. Liền bị Tiểu Vũ kéo ra.
“Hoa Yêu đáng chết kia, ngươi mắt mù sao? Thế nào động một chút là
ra roi quất người! Thấy rõ ràng chưa, là ta nha!”
Pằng!!!! Đánh lên mặt đất một cái, Dĩ Hàn đứng ở cửa, mắt lạnh quét
qua Tiểu Vũ cùng Tiểu Thôi. Chỉ hừ một tiếng. Người nếu là giàu sang
hoặc là thăng chức rồi, liền trở mặt không nhận người cũ nha. Tiểu Vũ
trong lòng thoáng tức giận một trận. Nhưng trước mắt Hoa Yêu này vẫn
còn là Hoa Yêu nha, cũng không còn thấy hắn biến thành Xà yêu hay Nhân
yêu loại khác. Sao cũng trở mặt rồi? Bên trong nhà tiếng người khóc thút
thít, nghe được tiếng Tiểu Vũ. Đột nhiên ngừng khóc, vội vàng chạy ra.
Mặt mang đầy nước mắt, tròng mắt sưng đỏ. Tư Huyền xông ra, một phát
bắt được ống tay áo Tiểu Vũ. Giọng nói tràn đầy khẩn cầu: “Tiểu Vũ, Tiểu
Vũ!!!. Ngươi mau mau một chút cứu hắn đi! Hắn không được rồi, cầu xin
ngươi cứu hắn đi!”
Tư Huyền chắc đã lo lắng quá thần trí mơ hồ, nếu không cũng sẽ không
quên mất, Tiểu Vũ là quỷ sai của Địa phủ mà thôi. Nàng chỉ biết câu hồn,
đau có biết cứu người cơ chứ.
Dĩ Hàn không nhìn nổi cảnh tượng trước mắt, cau mày nói: “Tư Tư,
ngươi tỉnh táo một chút đi. Ngươi quên nàng là quỷ sai, làm sao giúp ngươi
cứu người được!”