tĩnh chơi bút lông. Tiểu Vũ ở một bên nhìn mãi đến mức nổi giận, đoạt lấy
bút lông trong tay Tiểu Thôi, khi hắn còn chưa hết kinh ngạc. Pằng !!!!!!!
một tiếng đã gãy thành hai khúc. Tùy ý ném ra, vỗ vỗ hai tay nhỏ bé bình
tĩnh nói: “Lần này, ngươi có thể cùng ta nói rõ toàn bộ mọi chuyện?”
Tiểu Thôi miệng há lớn, nhìn cây bút lông của mình trên đất bị bẻ thành
hai khúc, khuôn mặt giận dữ. Đưa tay run rẩy chỉ vào Tiểu Vũ nói: “Ngươi.
. . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi thế nào…. lại có thể …… bẻ gãy Bút Phán
Quan của ta. . . . . .”
Tiểu Vũ mỉm cười ngây thơ, khuôn mặt láu cá vô số tội nói: “Ngươi
đừng có cùng ta nói nhảm, hoặc là chơi tiếp nha, ta ngay cả Sổ Sinh Tử của
ngươi đều đem xé hết, ngươi tin không?”
Tiểu Thôi khép lại miệng, không nói gì nữa. Trong lòng lại thở dài thầm
nghĩ, thì ra Hắc Bạch Vô Thường nói quả nhiên không sai, nha đầu này
chín mười phần là một nữ lưu manh! Quá hung hãn mà. Ít chọc tới mới tốt.
Nhẹ giọng ho khan một cái, không dám dài dòng mở miệng nói:
“Đây chính là kiểu Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ngươi sẽ
không sống đến canh năm. Một khi số kiếp của hắn đã đến, dù như thế nào,
đó cũng là con đường chết.”
Tiểu Vũ nhăn lại mày, giọng nói nặng hơn ba phần.” Nói vào trọng
điểm!”
Ặc. . . . . . Tiểu Thôi có chút khó xử nhìn Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: “Cái
đó gọi là thiên cơ bất khả lộ, có mấy lời vẫn không thể nói ra được. Muốn
để cho người đời từ từ trải qua mà lĩnh ngộ.”
Tiểu Vũ trán nổi gân xanh, chợt hít một hơi thật sâu thở ra. Đi lên trước
vỗ bả vaiTiểu Thôi, trịnh trọng nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ
không làm khó dễ ngươi. Cái đó gọi là hiểu quy củ chứ sao.”