Bạch, Tiểu Vũ chưa từng thấy qua hắn. Mà chuyện lạ là, ánh mắt nam tử
thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ, điểm này, không khỏi làm Tiểu Vũ
cả kinh? Thì ra hiện tại ai cũng có thể nhìn thấy quỷ? Nam tử cười yếu ớt,
như gió xuân Phù Liễu, rất là ấm áp.” Ngươi chính là nha đầu Tiểu Vũ?”
Nghe lời này, Tiểu Vũ thật sự kinh sợ, trợn to hai mắt nhìn người tới
không hiểu nói: “Ngươi biết ta?”
Nam tử nụ cười không giảm, nói tiếp: “Dù chưa gặp mặt, nhưng sớm
nghe về kỳ danh. Chung lão đại cùng Hắc Bạch Vô Thường đã nói qua với
ta, hôm nay, coi như là chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.”
Vừa nghe Chung lão đại cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch, Tiểu Vũ nhất thời
liền tỉnh ngộ. Nam tử này nhất định cũng là người Địa phủ. Chính là vì sao
nàng chưa từng gặp mặt? Nghĩ đến đây, không khỏi mở miệng hỏi: “Vậy
ngươi là người nào?”
Nam tử đưa tay phải ra, nâng ngón trỏ. Đầu ngón tay lóe lên ánh sáng,
chợt từ chỗ trống xuất hiện một quyển sách màu đen. Mặt trên ba chữ to
ánh vàng rực rỡ, Sổ Sinh Tử!
“Diêm Vương muốn người canh ba chết, tuyệt không lưu người đến
canh năm. Sự vụ bên ngoài Địa phủ do Chung lão đại cùng Hắc Bạch Vô
Thường thi hành, mà sự vụ bên trong, lại do ta xử lý. Ta họ Thôi, người đời
gọi ta là Thôi Mệnh Phán Quan, ngươi có thể giống Hắc Bạch Vô Thường,
gọi ta Tiểu Thôi.”
Cái gì? Tiểu Vũ còn chưa rõ rốt cuộc là tình huống gì, chỉ thấy Thôi
Phán Quan kia tay cầm Sổ Sinh Tử, Từ trong túi tiền lấy ra một bộ mắt
kiếng sau đó đeo lên, ở tại chỗ lật sách xem.
“Cái kia? Cái kia Tiểu Thôi. Sao ngươi chạy đến nơi này?” Tiểu Vũ có
quá nhiều chuyện khó hiểu, nhưng không kịp hỏi kỹ, chỉ tìm cái trọng tâm
để hỏi.
Tiểu Thôi vừa nghe câu hỏi, vẫn như cũ đảo Sổ Sinh Tử, không ngẩng
đầu trực tiếp giải thích: “Trước ta không có ở Địa phủ, là bởi vì lên thiên
đình xử lý tài vụ, các khoản chi của Địa phủ. Hai ngày trước mới trở về.
Hôm nay lật Sổ Sinh Tử xem, phát hiện hôm nay người chết không ít.