Tiểu Vũ gãi gãi bên tai, tựa hồ không hiểu đoạn văn này nguyệt lão có ý
tứ gì. Là thời đại nào rồi hả? Thiên Đình chẳng lẽ còn cất giữ cái rắm thiên
quy thần tiên không thể yêu? Nhưng nàng để ý các tiên tử kia không phải là
rất mê luyến lão Đại hay sao?
Nguyệt lão không nhiều lời nữa, Lưu Quang ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời, thấy sắc trời dần dần trở tối, chợt khóe môi khẽ cong, quay đầu lại
nhìn Tiểu Vũ nói: “Nha đầu, đi. Ta dẫn ngươi đi chỗ này.”
Tiểu Vũ thấy bộ dạng nguyệt lão, cũng là hỏi không ra như thế về sau.
Chỉ mặc cho Lưu Quang nắm tay, xua tay chào nguyệt lão, theo lời hắn đi.
Xoay người, không chú ý tới nguyệt lão mỉm cười trong ánh mắt, mang
theo tiếc hận. Ai, không biết chuyện năm đó, rốt cuộc là đúng, hay sai. Sắc
trời dần tối, Tiểu Vũ mặc cho Lưu Quang mang đi về phía trước. Không
biết là đi đâu, nhưng nhìn thấy khóe môi Lưu Quang tràn đầy nụ cười thần
bí, trong lòng cũng không nhịn có chút mong đợi. Đột nhiên, Lưu Quang
dừng bước lại, xoay người lại cười bí hiểm.
“Nha đầu, nhắm mắt lại.”
Ơ? Thần bí như vậy sao? Tiểu Vũ nghĩ vậy, ngoan ngoãn nhắm nghiền
hai mắt. Dù sao nàng cũng đáng giá bao nhiêu tiền, lão Đại cũng sẽ không
bán nàng. Lưu Quang nâng lên khóe môi, chậm rãi đi tới sau lưng Tiểu Vũ.
Đưa tay từ sau bịt kín mắt nàng.
“Cái gì? Lão Đại? Không cần thiết nghiêm túc như vậy chứ? Ta sẽ
không nhìn lén!”
Giống như không đánh đã khai, Lưu Quang chưa mở miệng, Tiểu Vũ
cũng đã kêu ra tiếng.
“Yên tâm đi, ngươi không đáng bao nhiêu tiền, ta sẽ không đem ngươi
bán đi.”
Ý định Tiểu Vũ bị đoán trúng, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lưu
Quang đến gần bên tai của nàng, nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hơi thở phun bên tai Tiểu Vũ, bất giác khiến gương mặt nàng đỏ lên, tự
giác cất bước đi đến phía trước. Chỉ là trong lòng không khỏi nói thầm:
Thiệt là! Không sao lại dựa vào gần ta như vậy làm gì?