Thiên Đế thu tay lại, nhàn nhạt nhìn Lưu Quang cách đó không xa. Ánh
mắt dừng lại mấy giây trên người nữ tử váy hồng đang ở trong lòng hắn,
xoay người rời đi. Hai gã thiên binh đỡ Nhị Lang thần đang hôn mê dậy, đi
theo sát Thiên Đế. Lục Ngạc tiên tử hướng Lưu Quang khẽ hành lễ, cũng
hóa thành một luồng khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Trọng Quang
nhai, cũng chỉ còn lại hai người Lưu Quang cùng Tiểu Vũ. Cúi đầu nhìn
người trong ngực, Lưu Quang trên mặt hiện vẻ phức tạp. Tình cảm? Rốt
cuộc là cái gì? Nếu không phải Nhị Lang thần mới vừa rồi nói một câu kia,
chính hắn cũng thiếu chút nữa đã quên, hắn vốn không có tình căn. Nhưng
là. . . . . .
Lưu Quang đưa tay đặt nơi trái tim mình, vừa rồi thời khắc Tiểu Vũ bị
ném xuống vách đá kia, hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình khác
thường. Cái loại cảm giác sợ mất đi ấy, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Thật là kỳ quái? Hắn từ lúc nào bắt đầu có tâm tình như vậy? Lúc Tiểu Vũ
tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên, chính là nụ cười tràn đầy trên mặt Lưu Quang.
“Ta nói nha đầu này, ngươi nghĩ ngơi đi. Chờ trở về Địa Phủ, ta sẽ bảo
Tiểu Thôi tra một chút xem ngươi là do cái gì đầu thai. Bình thường thấy
ngươi lá gan thật lớn, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại trực tiếp hôn
mê bất tỉnh. Đến cuối cùng còn phải khiến Lão Đại ta tân tân khổ khổ ôm
ngươi trở lại. Aizz, dạo này, làm Lão Đại cũng không dễ dàng.”