Chung Quỳ khoanh tay đứng ở bên tràng kỷ, bất đắc dĩ nhún vai một cái
nói: “Không có biện pháp, Vũ nha đầu la hét muốn tham dự. Lão Đại liền
cho chúng ta hai ngày nghỉ, mấy người chúng ta cũng phối hợp một chút đi.
Dù sao cũng náo nhiệt, rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Mọi người gật đầu một cái, rối rít đứng lên bắt đầu hoạt động. Tiểu Bạch
cùng Tiểu Hắc đi đến rừng cây ăn quả. Một lát sau một người cầm trong tay
hai khúc nhánh cây, một người trong ngực ôm một chút trái cây.
Chung Quỳ đuôi lông mày nhếch lên, “Thế nào? Muốn chơi trò ảo thuật
sao?”
Tiểu Bạch thả nhánh cây trong tay ra, hơi lỏng vai nói: “Nếu phải phối
hợp, dĩ nhiên sẽ phải phối hợp tốt. Cái gì cây thông noel, bữa tiệc hoàn mỹ
các loại, toàn bộ đều chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nói chuyện, đôi tay vừa quấn quít, kết Thủ Ấn đơn giản.
“Thật lâu không chơi trò ảo thuật rồi, tay cũng cứng ngắc.”
Tiểu Bạch cảm thán, trong đầu tưởng tượng ra hình dáng của cây thông
noel. Mở miệng nói “biến”, chỉ thấy hai khúc nhánh cây kia nhất thời biến
thành hai gốc cây thông noel.
Tiểu Thôi tới lấy ra hai sợi dây, quấn quanh cây thông noel, nhắm mắt
nhẹ nhàng lẩm bẩm, sợi dây trong phút chốc liền thay đổi thành đèn màu
nhấp nháy. Chợt lóe chợt lóe, thật là đẹp mắt.
Tiểu Hắc cũng không nhàn rỗi, đem toàn bộ trái cây để lên bàn. Ngón
tay nhẹ nhàng, liền biến trái cây thành một bàn thức ăn ngon. Chung Quỳ
thấy mọi người loay hoay cực kỳ cao hứng, cũng muốn làm chút gì đó.
Nhìn đại sảnh đèn dầu sáng rực, cảm thấy quá mức chói sáng, không khỏi
vỗ tay một cái, trong nháy mắt, đèn đổi màu lập lòe, ánh đèn dịu dàng làm
cho đại sảnh tăng thêm không ít tình thú.
Đợi mọi người làm xong, lúc này mới thấy Tiểu Vũ cùng Lưu Quang
xuất hiện.
Tiểu Vũ vừa thấy cảnh tượng ở đại sảnh, không khỏi phát ra một tiếng
than kinh ngạc, nụ cười nhuộm đầy khuôn mặt. Đi tới trên ghế tràng kỷ
ngồi xuống, đem từng cái hộp nhỏ trong tay đặt ở bên cạnh. Lưu Quang
cũng không nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy mà vui mừng, chỉ nhàn nhạt liếc