mắt một cái, giống như không có nhiều hứng thú. Đôi tay bỏ ở trong túi, đi
lên trước ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ.
“Hôm nay cũng không có người ngoài, mọi người cùng nhau ngồi đi.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng, Chung Quỳ hướng mọi người nháy
mắt, mọi người liền cùng nhau ngồi ở trên ghế tràng kỷ.
Tiểu Vũ vui vẻ nhìn một chút bốn phía, lơ đãng thở dài nói: “Nếu có
bông tuyết phất phới thì tốt quá, như vậy nhất định sẽ xinh đẹp hơn!”
Mọi người ngơ ngẩn, Địa Phủ này làm sao có bông tuyết đây?
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Vũ, tròng mắt thoáng lưu chuyển. Lưu
Quang chậm rãi vươn tay, vỗ tay phát ra tiếng. Trong phút chốc, kỳ tích
xuất hiện. Bất ngờ xuất hiện bông tuyết xinh đẹp bay xuống. Tiểu Vũ kinh
ngạc trợn mắt, trong lúc nhất thời không nói ra bất kỳ lời nào.
Mọi người len lén liếc mắt nhìn Lưu Quang, trong lòng thầm than.
Không hổ là Lão Đại! Quả nhiên có tài năng. Ngoài vui mừng, không quên
chính sự.
Tiểu Vũ trì hoãn tâm tình, đem từng cái hộp nhỏ bên cạnh chia ra cho
mọi người. Nói là quà tặng.
Mọi người cảm động không dứt, thầm nghĩ Vũ nha đầu này đã đạt đến
một trình độ nào đó rồi. Thành quỷ soa nhiều năm như vậy, còn chưa bao
giờ được tặng quà. Nhưng khi mọi người hưng phấn mở hộp quà ra, thì sắc
mặt đều có bộ dạng khó coi giống như đang đại tiện.
“Giấy lau?” Tiểu Bạch không hiểu.
“Bản giấy nháp?” Tiểu Thôi mờ mịt.
“Tờ báo?” Tiểu Hắc không hiểu.
“Giấy vệ sinh.” Thần Chung Quỳ tức cười.
Lưu Quang nhìn vào trong hộp của mình, khẽ cong khóe môi lên.
Đó là một tấm thiệp, so với mọi người mà nói, quà của hắn tốt hơn vài
phần. Mọi người ở đây một hồi không nói gì, Lưu Quang chợt từ trong túi
lấy ra một cái hộp đưa cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ không đưa tay đón, mặt không
khỏi nhìn chằm chằm Lưu Quang. Này? Lão Đại tặng quà cho nàng? Từng
cặp mắt đột nhiên quét tới. Mọi người đều nhìn chằm chằm cái hộp trong
tay Lưu Quang.