hắn chơi! Ngày nào đó ta muốn nhìn thấy kẻ nhàn nhã phải luống cuống,
đem cửa địa ngục mở ra, thả ra một hai chích lệ quỷ đi Thiên giới vui đùa
một chút. Ta sẽ cùng chơi với hắn đến cùng xem ai hơn ai!”
Trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu
Vũ rối rắm. Có câu không phải người một nhà không vào một cửa, xem ra
quả thật như thế. Thiên đế cùng Lưu Quang, mặt ngoài xem ra vô hại, kì
thực trong xương thần côn cũng có hứng thú siêu cấp tệ hại!
Nhìn Tiểu Vũ có chút ngẩn người, Lưu Quang biết nàng lại đang suy
nghĩ lung tung. Không khỏi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mở
miệng nói: “Được rồi, đi chơi đi. Không cần xen vào nhiệm vụ này nữa,
giao cho ta xử lý là tốt rồi.”
Ừ! Tiểu Vũ gật đầu một cái, đứng dậy rời đi. Cứ yên tâm giao cho lão
Đại xử lý đi, dù sao muốn nàng đi chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ,
nàng thật sự làm không được, nhiệm vụ này nàng tuyệt đối làm không
được. Không bằng buông tay đừng động tới! Tiếp tục trở về phòng.
. . . . . .
Ngày kế, Tiểu Vũ tản bộ trong Địa phủ, trong phòng khách, Tiểu Thôi
đang ngồi ở trước máy vi tính nghiêm túc viết báo cáo, mà Chung lão đại
đang cầm quyển sách cẩn thận làm độc giả, nhìn trái nhìn phải thế nhưng
không có bóng dáng Tiểu Bạch Tiểu Hắc.
Tiểu Vũ đi tới bên cạnh Chung Quỳ, tùy ý hỏi: “Chung lão đại, Tiểu Hắc
cùng Tiểu Bạch đâu?”
Chung Quỳ vùi đầu đọc, nghe câu hỏi, thuận miệng mà đáp: “Làm
nhiệm vụ.”
Làm nhiệm vụ? Tiểu Vũ có chút nghi ngờ. Chuyện câu hồn đã sớm giao
cho Tiểu Ngưu cùng Tiểu Mã, mà Chung lão đại ở chỗ này, vậy cũng không
thể nào là lùng bắt lệ quỷ oan hồn, như vậy, bọn họ rốt cuộc làm nhiệm vụ
gì?
Chung Quỳ chợt khép sách lại, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Tiểu Vũ nghi
ngờ nhìn về phía hắn, nhất thời thần sắc có chút khẩn trương.
“Chung lão đại? Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch làm nhiệm vụ gì? Tại sao bọn
họ làm nhiệm vụ, mà ngươi lại ở chỗ này?” Tiểu Vũ có chút tiến tới gần