Tiểu Bạch cau mày, sờ sờ lên cằm nói tiếp: “Ta thấy không phải. Chuyện
kỳ quặc nha lão Đại! Lần này nói Vương Mẫu nương nương muốn gặp
ngươi, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn? Muốn dẫn ngươi đi, sau đó sẽ phái
người tới lùng bắt Tiểu Vũ?”
Lưu Quang lắc đầu một cái, cũng nhăn mày lại.
“Ta cũng biết chuyện có kỳ quặc, nhưng đoán không ra là lạ ở chỗ nào.
Theo như lời ngươi nói, cũng không hợp lý. Bọn họ nếu là muốn dẫn ra ta,
căn bản sẽ không để ta đi Thiên Đình. Hơi thở Tiểu Vũ ta rất rõ ràng, chỉ
cần bọn họ đưa Tiểu Vũ lên Thiên đình, ta nhất định có thể phát hiện. Cho
nên đây không phải là kế điệu hổ ly sơn.”
Ba người lâm vào trầm tư, bên trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
“Được rồi, ta hiện tại phải theo Văn Khúc Tinh Quân đi Thiên giới một
chuyến. Thăm Vương Mẫu rồi sẽ lập tức trở về. Các ngươi truyền lời cho
Chung Quỳ, để hắn thông báo tất cả quỷ sai Địa phủ. Ta không có ở Địa
phủ, trong khoảng thời gian này, Thiên giới vô luận phái ai tới, đều phải
ngăn cản đợi ta trở về. Bảo Si Mị Võng Lượng canh kỹ Sinh Tử Môn, nếu
dám để mặc cho một người ngoài đi vào, ta sẽ đem bọn họ ném xuống sông
làm mồi cho cá! Còn các ngươi cùng Chung Quỳ, trước khi ta chưa trở lại,
nhiệm vụ đều dẹp xuống hết, một khắc cũng không rời Địa phủ.”
Lưu Quang cũng không biết sao trong lòng luôn có bất an mơ hồ.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch thấy thế, hiểu trong lòng Lưu Quang lo lắng cái gì,
không khỏi nhao nhao gật đầu.
“Lão Đại, ngươi yên tâm đi. Chúng ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Vũ. Trước khi
ngươi trở lại, tuyệt đối không để nàng thiếu một cọng tóc!” Tiểu Hắc lời thề
son sắt bảo đảm, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc bằng.
Lưu Quang vỗ vỗ bả vai hắn, gật đầu cười cười, bóng dáng biến mất
không thấy.
. . . . . .
Tiểu Vũ ở trong phòng cùng Chung Quỳ mắt to trừng mắt nhỏ. Chợt
trước mặt bỗng tối sầm, một đạo nhân ảnh chợt xuất hiện.
Thấy rõ người tới, Tiểu Vũ hưng phấn nhảy dựng lên.” Lão Đại! Ngươi
đã tới?”