Từ phòng ra ngoài, không ít Quỷ Soa nằm la liệt trên đường.
Ngoài cửa một gian phòng khác, chỉ thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn
một thân áo giáp bạc, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao uy phong lẫm
liệt đứng thẳng. Trước mặt hắn là Tiểu Bạch, Tiểu Thôi không địch nổi đã
ngã xuống, Chung Quỳ nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt một mảnh xanh tím.
Loảng xoảng. Thiên Sư lệnh bài rơi xuống. Cuối cùng hai chân cũng
không chống đỡ được, Chung Quỳ mất hết khí lực. Vốn định đứng lên lại
không gượng nổi, ngã thật mạnh trở lại mặt đất.
A!
Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn bọn họ từng người ngã
xuống. Thật không biết tự lượng sức mình!
Xoay người, hắn đang suy nghĩ chưa biết làm cách nào phá hủy kết giới,
đem nha đầu kia nhanh chóng bắt được. Đột nhiên, tròng mắt vừa chuyển,
trong lòng nhảy lên một mưu kế.
Hắn tiến lên phía trước dẫm mạnh lên lưng Chung Quỳ, đối mặt với kết
giới kêu to:
“Nha đầu! Ta với ngươi không thù không oán, chỉ là vận số của ngươi
không tốt, vô tình nhận sai chủ nhân. Lưu Quang đối với ngươi động tình,
đó là phạm tội lớn! Đáng tiếc mệnh hắn tốt, Thượng đế tha không trách tội
hắn, bởi vậy người hy sinh chỉ có thể là ngươi. Ngươi muốn trách thì chỉ có
thể trách lão Đại của ngươi, là hắn cố tình nhìn trúng ngươi!”
Tiêu Vũ ngồi xổm bên tường, tay tuy bịt kín lỗ tai, nhưng lời Dương
Tiễn nói nàng nghe được rõ ràng.
“Ngươi cùng chủ nhân sai lầm, nhưng cũng nên nghĩ tới tình nghĩa với
đám Quỷ Soa này đi. Bọn họ liều mạng như vậy chỉ để bảo vệ một mình
ngươi, xem ra bọn họ rất yêu thương ngươi. Tin rằng ngươi cũng không
đành lòng nhìn thấy bọn họ chịu khổ thêm nữa?”
Mấy người Chung Quỳ đều đã hôn mê, Tiểu Thôi nghe thấy Nhị Lang
Thần nói như vậy, đã đoán ra ý đồ của hắn, không khỏi dùng hết khí lực hô:
“Tiểu Vũ, không nên nghe tên chó này nói nhảm. Không cần để ý đến
hắn. Trăm ngàn lần không thể đi ra!”