chỉ muốn nằm trên ghế salon nghỉ ngơi ngủ nướng là tốt rồi. Nhưng hôm
nay. . . . . .
“Người nào đả thương ngươi?”
Lưu Quang lạnh lùng lên tiếng, mặc dù cực kỳ tận lực đè nén lửa giận
trong lòng, nhưng lại lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
Chung Quỳ mở mắt ra, vừa thấy là Lưu Quang trở lại. Nắm chặt cánh
tay của hắn.
“Lão Đại! Mau! Tiểu Vũ bị Dương Tiễn mang đến cầu Nại Hà! Bọn họ
không phải tới lùng bắt Tiểu Vũ, mà là muốn đem nàng đẩy vào sông Vong
Xuyên! Mau! Ngươi mau đi cứu nàng!”
Con ngươi Lưu Quang hơi co lại, buông Chung Quỳ xuống, chạy thẳng
tới cầu Nại Hà.
. . . . . .
Bên cầu Nại Hà, cảnh sắc vẫn như cũ. Một mảng lớn hoa Bỉ ngạn nở
đẹp đẽ rũ rượi.
Lưu Quang chạy tới thì trên cầu Nại Hà đã sớm không còn một bóng
người.
Chậm rãi đi lên cầu, Lưu Quang thần sắc giật mình. Đứng thẳng trên
cầu, cúi đầu nhìn về nước sông Vong Xuyên chảy xiết.
Đưa tay lau mắt phải, trong phút chốc, biến chuyển thành đỏ ngầu.
Có thể cảm giác được!
Có thể cảm giác được một con mắt nóng bỏng khác đang ở gần đây.
Nhưng mặc dù khoảng cách gần như thế, rốt cuộc cũng không cách nào
chạm tới.
Lưu Quang đứng run tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ biểu tình. Không
nói, không phẫn giận. Chỉ vẫn lấy tay che mắt phải. Có chút đờ đẫn nhìn
chằm chằm sông Vong Xuyên chảy xiết dưới cầu. Cứ đứng lẳng lặng như
vậy ở đó.
. . . . . .
Khi Tiểu Vũ tỉnh lại, có chút nghi ngờ giơ tay lên nhìn. Không hiểu
mình bây giờ thân ở nơi nào.
Là chết sao?