Nàng còn chưa biết, nếu như Quỷ Hồn chết rồi, sẽ trở về đâu?
Ngắm nhìn bốn phía, dưới chân là hạt cát màu đen. Bốn phía một mảnh
trống không, không tính là sáng ngời, nhưng cũng có thể thấy rõ. Ngẩng
đầu nhìn lên, đó là? . . . . .
Cầu Nại Hà?
Đột nhiên trí nhớ lại tràn vào đầu.
Đúng rồi! Nàng là bị tên ba mắt đáng chết kia đẩy xuống. Như vậy giờ
phút này, không phải là nàng ở trong Vong Xuyên Hà sao?
Trong sông? Trong lòng nghĩ như vậy, lại nhìn kỹ. Quả nhiên! Bởi vì
thân thể nàng là Quỷ Hồn, hôm nay nước sông Vong Xuyên này chảy xuôi
xuyên thấu qua thân thể của nàng, truyền đến từng hồi từng hồi lạnh lẽo.
Tiểu Vũ kinh hãi, lại nâng đầu lên nhìn lại. Phát hiện bên trên cầu Nại
Hà còn đứng một người. Bóng dáng áo đen cao ngất, không phải chính là
Lưu Quang lão Đại nàng mong đợi sao!
Lập tức mừng rỡ không thôi, quơ múa tay nhỏ bé hướng người trên cầu
hô: “Lão Đại! Lão Đại! Ta ở chỗ này!”
Người trên cầu không có một chút phản ứng, chẳng qua là càng bưng
chặt mắt phải. Ở trong Vong Xuyên Hà, Tiểu Vũ không thấy rõ vẻ mặt Lưu
Quang lúc này, thấy hắn không trả lời, trong lòng nóng nảy không dứt, há
mồm liền muốn kêu hắn lần nữa.
“Đừng kêu, hắn không nghe được.”
Chợt, một thanh âm truyền đến từ sau lưng. Tiểu Vũ sợ hết hồn, xoay
người nhìn lại.
Đó là một cô gái, mặc quần dài màu xanh, bộ dáng thanh tú, nhìn dáng
dấp, đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi.
“Ngươi là?”
Tiểu Vũ mở miệng nghi vấn, không nghĩ tới trong Vong Xuyên Hà này
còn có người lạ khác.
Cô gái hướng nàng khẽ mỉm cười, thân mật nói: “Ta tên là tiểu Cẩn,
ngươi thì sao?”
. . À? Tiểu Vũ còn có chút kinh ngạc. Nghe cô gái hỏi lại, vội mở miệng
nói: “Ta tên là Tiểu Vũ.”