Dương Tiển nhặt bình thủy tinh rơi trên mặt đất lên, nhìn bóng lưng Lưu
Quang có chút lo lắng nói: “Đợi một chút, nói cho ta biết cái chai này rốt
cuộc cùng ta có quan hệ gì?”
Lưu Quang không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong cái chai
đó chính là nước mắt đóng kín để bảo tồn đoạn trống ký ức của ngươi. Nếu
như ngươi có lòng can đảm mở nó ra có thể hiểu được đau khổ của ta giờ
phút này.”