" Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tìm nam nhân kia? Ngươi muốn đi tìm
hắn? "
Tiểu Cẩn bật cười, lắc đầu nói:
" Không phải! Ngay thời điểm được cứu lên bờ, ta liền hoàn toàn hiểu
rõ. Ta là Tiểu Cẩn, nhưng sẽ không phải Tiểu Cẩn mà hắn yêu. Có lẽ hắn đã
lờ mờ hiểu rõ thân phận của ta, nhưng hắn vẫn nguyện ý cùng ta trải qua
những ngày đó. Kỳ thực ta đã thỏa mãn rồi. "
" Vậy? Ngươi muốn làm cái gì? "
Tiểu Vũ khó hiểu, tiếp tục hỏi.
Tiểu Cẩn xoa xoa mặt mình, giật mình nói:
" Thân thể này, là ta ích kỷ chiếm lấy của Tiểu Cẩn nhiều năm, đã không
cho nàng an tĩnh xuống mồ, trong lòng ta vẫn áy náy không thôi. Yêu thân
của ta đã hủy, một khi rời khỏi thân thể này sẽ hồn phi phách tán. Là ta nhát
gan yếu đuối, cho nên mới không dám rời đi, mà hiện tại, ta đã có phần
dũng khí đó. "
Tiểu Vũ nắm chặt tay Tiểu Cẩn, lo lắng nói:
" Ngươi đừng nghĩ như vậy! Dù khó nhưng chẳng lẽ không có phương
pháp giải quyết khác sao? Hẳn là sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường. "
Tiểu Cẩn lắc đầu.
" Trừ phi có cao nhân tương trợ, có thể rút Yêu phách của ta ra khỏi cơ
thể này, để Yêu phách ký sinh trên một vật thể có linh khí. Như vậy, cho dù
đạo hạnh ngàn năm của ta có bị đánh mất, ta cũng còn có thể tiếp tục tu
luyện, không đến mức rơi vào kết cục thê thảm nhất. "
Hai tay Tiểu Vũ vỗ mạnh một cái.
" Được! Chuyện này cứ giao cho ta đi! Ngươi ở đây chờ tin tốt của ta! "
Nói xong, cũng không để ý vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Cẩn, nàng liền
hướng thư phòng phóng đi.
….
Lưu Quang lại mở mắt ra, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt đang
cười tủm tỉm, mười phần là bộ dáng lấy lòng.
" Hắc hắc! Lão Đại ~~~ Ta vừa nghe lời ngươi, đến hỏi ý kiến đương sự
nha! Lão Đại chính là lão Đại! Quả nhiên liệu sự như thần! Tiểu Cẩn không