” Ta không đi, ta không đi nữa. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Sẽ không bao
giờ để ngươi chịu bất cứ thương tổn gì nữa.”
. . . . . . .
À?
Tiểu vũ mơ hồ nghe, đây là ý gì?
Tiểu Cẩn đi lên trước, cung kính chào Lưu Quang một cái. “Cám ơn
Diêm Vương đại nhân nguyện ý giúp ta hoàn thành nguyện vọng này. Tiểu
Cẩn còn có một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân tha thứ, có thể đáp ứng.”
Lông mày Lưu Quang nhướng lên, “Nói đi. Chuyện gì?”
Tiểu Cẩn nhìn Tiểu Vũ một cái, mỉm cười nói: “Sau khi yêu phách rời
khỏi thân thể, thân thể này trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi. Tiểu Cẩn
đã không muốn trở về dương gian tu luyện. Cho nên khẩn cầu đại nhân, có
thể cho tiểu Cẩn ở lại Địa phủ hay không.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại hướng đến tảng đá lớn đỏ rực Hoa Bỉ
Ngạn bên bờ sông. Mang theo vẻ mặt si mê.
” Để cho ta ký thân trong Hoa Bỉ Ngạn thôi. Nếu ta có thể khám phá
tình duyên thế gian này, tự nhiên sẽ tu luyện được, tạo ra được Yêu thân.
Nếu không khám phá được, như vậy, để cho ta bị nguyền rủa vĩnh viễn ngủ
say thôi.”
” Tiểu Cẩn!”
Tiểu Vũ thét một tiếng kinh hãi, không hiểu vì sao nàng lại có suy nghĩ
này, định mở to miệng muốn nói, lại bị tiểu Cẩn lắc đầu ngăn lại.
Ngược lại Lưu Quang không có bất kỳ nghi vấn nào, vươn tay ra vỗ,
không dài dòng nói: “Đáp ứng ngươi!”
Nói xong ba chữ, liền muốn ra tay đánh về phía ngạch tâm (khoảng giữa
hai chân mày) của tiểu Cẩn.
” Chờ một chút!”
Lưu Quang thu tay lại, vẻ mặt hiểu rõ, cuốn cuốn tay áo. Cũng biết nha
đầu sẽ hé lời ngăn cản, lười phải nghe nàng nói, Lưu Quang lại dựa vào lan
can, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Tiểu Vũ kéo tiểu Cẩn qua,” Tiểu Cẩn, ngươi quyết định thế thật sao? Cứ
như vậy mà rời khỏi, buông tha ngàn năm?”