A? Lưu Quang ra vẻ kinh ngạc.
“Ta đây đã từng nói với nàng, dù cả đời nàng giết ta, cũng không thể làm
ta chết chưa?.”
Mỗ Vũ cắn răng không cam lòng.
“Không thử làm sao biết ta giết ngươi không chết!”
Mỗ quang cười đến yêu diễm. Cúi đầu tới gần bên tai trái của Tiểu Vũ.
“Tốt lắm, về Địa phủ ta để cho nàng từ từ mà thử.”
Giọng nói ôn nhu mềm mại, hơi thở phun lọt vào vành tai. Tiểu Vũ vẫn
cho rằng da mặt của mình dầy, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được
mà đỏ mặt. Nàng không có miên man suy nghĩ! Tuyệt đối không có!
Nhưng sao vừa nghe những lời này của lão Đại, lại cảm thấy mang theo
cảm giác không có ý tốt?
Lưu Quang dùng ánh mắt nơi khóe mắt thoáng nhìn ba người cách đó
không xa có chút sững sờ đứng tại chỗ không dám tiến lên, nghĩ rằng nơi
này dù sao cũng không phải Địa phủ, bên đường làm động tác vô cùng thân
thiết, lực sát thương quả thật khá lớn.
May mà sắc trời đã tối, người đi trên đường cũng không nhiều. Vì không
muốn gây xôn xao lớn hơn nữa, vẫn là nhanh chóng làm chính sự trước.
Sau khi về Địa phủ, hãy còn nhiều thời gian!
Vừa nghĩ thế, Lưu Quang liền đứng thẳng người. Kéo tay Tiểu Vũ. Tiếp
tục hướng phía trước mà đi.
Cách đó không xa ba người sững sờ ở tại chỗ, chậm rãi hồi hồn.
Hiên Viên Thương Tử giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Thật sự là
làm cho ta mở mắt!”
Sắc mặt Bạch Nhược có chút ửng đỏ, cúi đầu không lên tiếng.
Tiểu Hắc lại không cho là đúng. Nhớ ngày đó lúc lão Đại nhảy vào Vong
Xuyên hà để đem Vũ nha đầu cứu ra, hôn so với lần này còn kịch liệt hơn.
Không ngạc nhiên!
….
Mấy người cứ như vậy một đường đi tới, quanh co lòng vòng, sau khi
qua vài cái ngõ nhỏ, đứng ở trước cửa một ngôi nhà.