Lưu Quang cả kinh, ngồi bật người dậy, thuận thế nâng Tiểu Vũ lên,
nhanh chóng bế nàng vào trong lòng. Những động tác liên tiếp này mới vừa
kết thúc, cửa thư phòng pằng một tiếng, bị người đạp mở ra.
……………………………
Dương Tiễn đi vào thư phòng, chỉ đứng ở nơi cửa. Nhìn thấy trên ghế sa
lon cảnh ôm nhau của hai người. Đôi mắt Lưu Quang đỏ ngầu một mảnh,
nhìn ánh mắt của hắn, cũng có thể ở trên người của mình đốt xuyên nhiều
cái lỗ. Nha đầu váy hồng bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, tựa hồ không
muốn cho hắn nhìn thấy cái gì.
“Chúng ta hiện tại nói chuyện thương lượng, hay là muốn ta nên tránh đi
một lúc trước?”
Dương Tiễn không phải ngu ngốc, nhìn ra được một chút mặt mày. Chỉ
là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lưu Quang, trong lòng rất
là sảng khoái.
Tiểu Vũ thật chặt tựa vào trong ngực Lưu Quang, gương mặt còn phiếm
hồng vì vừa trải một trận kích tình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nút
áo trước ngực bị mở ra hai cái, từ góc độ này của Lưu Quang, có thể nhìn
rất mát mắt.
Chỉ tiếc……………………
Trong lòng Lưu Quang lại một lần nữa ở thăm hỏi tổ tông mười tám đời
của người khác, sau đó hít một hơi thật sâu, từ trong kẽ răng hận hận nặn ra
mấy chữ.
“Đi ra ngoài phòng khách chờ ta, đợi ta đi ra ngoài gặp ngươi.”
Dương Tiễn nhún vai một cái, liền xoay người đi ra ngoài. Còn thuận
đường tốt bụng đóng cửa lại.
Lưu Quang bất đắc dĩ thở ra một hơi, lau gò má của Tiểu Vũ, nghĩ trộm
ôn tồn hôn xuống.
“A! Đúng rồi!”
Cửa phòng chợt lại mở ra, Dương Tiễn lộ ra nụ cười đáng đánh đòn.
“Quên nói cho ngươi biết, con người của ta rất ghét chờ người. Cho nên
làm phiền ngươi tốt nhất động tác nhanh một chút. Nếu không ta sẽ thỉnh
thoảng tới đây quấy rầy nữa.”