Lưu Quang nói lời lạnh nhạt, hoàn toàn không cho Dương Tiễn mặt mũi.
Mới vừa rồi cắt đứt hắn **, bây giờ còn muốn ở lại! Nằm mơ đi!
Dĩ nhiên, Dương Tiễn cũng không phải người tốt gì. Hắn cùng Lưu
Quang là một dạng, nói là làm. Nói muốn ở lại, như vậy sẽ nghĩ hết biện
pháp để lưu lại.
“Ngươi đã không đáp ứng, như vậy ta chỉ có nước đi Thiên Đình thỉnh
cầu Thiên đế. Để hắn điều ta tới Địa phủ, như vậy ta có thể danh chánh
ngôn thuận ở lại.”
Lưu Quang nghe vậy, lập tức ngồi thẳng dậy. Nếu nói trên cõi đời này
người để hắn cảm thấy nhức đầu khó đối phó, trừ Tiểu Vũ, chính là ông cậu
Thiên đế ngây dại của hắn.
“Ngươi không đi! Còn muốn tới Địa phủ làm người hầu? Đào cái động
tự vùi mình đi. Nếu không tìm miếng đậu hũ, sợi mì tự mình kết thúc đi. Ta
nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vô cùng phiền toái!”
Lưu Quang nói chuyện không nể mặt, tức giận của Dương Tiễn cũng lập
tức bốc lên.
“Ngươi cho rằng ta nhìn ngươi thì thoải mái à? Nếu không phải Bạch
Nhược ở chỗ này, ngươi có cử Ferrari đi đón ta, ta cũng lười phải đi thăm
Địa phủ của ngươi! Nhìn cái người thiết kế biệt thự này cũng không có tiêu
chuẩn! Cùng với ngươi là một dạng kém cõi! Cái người này ánh mắt rách
cũng liền quây lấy nha đầu Tiểu Vũ tốt như vậy, thật đúng là không dám
nghĩ tới!”
. . . . . .
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tia lửa hưng phấn đang nổi lên.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi lặng lẽ lui về phía sau, tránh gặp tổn thương
không đáng.
Quả nhiên, lui lại đại khái chừng năm bước, liền nghe tiếng pằng vang
lên. Lưu Quang một cước đá văng khay trà đứng lên.
“Có giỏi đem lời lúc nãy lặp lại một lần nữa!”
Dương Tiễn cũng đứng lên đối mặt.
“Thế nào? Bị nói trúng tử huyệt, thẹn quá hóa giận rồi hả?”