DIÊM VƯƠNG PHÚC HẮC VƯƠNG PHI GÂY RỐI - Trang 736

ăn nói thật sự quá tốt, căn bản không có người cố chấp không chịu ăn canh
xuất hiện. Cho nên cũng không cần nàng ra mặt khuyên cái gì.

Chỉ là mọi việc đều có ngộ nhỡ, thỉnh thoảng cũng có một hai người si

tình. Bạch Nhược thật tâm tới khuyên, nói chấp niệm cũng không thể làm
cho người ta trở nên hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta càng lún
càng sâu. Không cần ngu như vậy, tình nguyện vĩnh viễn chìm ở đáy hồ
cũng nguyện không quên mất người yêu. Phải tin tưởng, coi như uống canh
vong tình, coi như quên mất tất cả. Duyên phận thuộc về ngươi vĩnh viễn sẽ
không biến mất, các ngươi chắc sẽ gặp lại. Có lẽ chẳng qua chỉ gặp thoáng
qua, có lẽ từng có lần ngoái đầu nhìn lại. Có lẽ sẽ tiếp tục yêu nhau, có lẽ
có thể lần nữa đầu bạc răng long.

Mỗi lần Bạch Nhược nói đến đây thì Dương Tiễn lại nhập thần nhìn

nàng chằm chằm. Cuối cùng đem những lời này thành khích lệ đối với
mình.

Không sai! Coi như quên mất tất cả, duyên phận thuộc về hắn cũng sẽ

không biến mất. Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ lần nữa cầm tay nàng, từ đó
sẽ không bao giờ buông ra nữa.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
“A! . . . . . . Không có, không có. Liền. . . cảm thấy nàng rất đẹp!”
Dương Tiễn sờ sờ cái ót, cười đến mặt lúng túng.
. . . . . . .
Ngu ngốc!
Lưu Quang mỗi lần “Vô Ý” đi ngang qua, có thể nhìn thấy bộ dạng

Dương Tiễn ngu xuẩn cười khúc khích. Hết sức cười nhạo, không khỏi sờ
sờ cằm hồi tưởng. Tiểu Vũ mất trí nhớ, hắn sẽ không như vậy chứ?

Quay đầu lại hỏi Vũ nha đầu, nếu nàng nói không có, vậy thì thôi. Nếu

nói có, vậy hắn có thể phải mang cả tiền lời ngon ngọt đòi lại! Để đền bù
phí tổn thất hình tượng của hắn.

. . . . . . .
Ngày trôi qua thật yên bình, có Tiểu Vũ cùng Bạch Nhược trấn áp ở hai

phía, Lưu Quang cùng Dương Tiễn cuối cùng có thể bình an vô sự chung
đụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.