cười ngươi thiếu văn hóa. Còn nữa, lão Đại nhà chúng ta không phải chó
mèo mà ngươi muốn gặp là gặp được. Ngươi có hẹn trước không? Nếu
không thì mời về, lần sau lại đến, đừng đứng chặn cửa cản đường người
khác đi luân hồi.”
Tiểu Vũ khiêu khích đáp trả, quả nhiên thấy hắn xụ mặt xuống, có dấu
hiệu nổi giận.
Yêu quái núp sau lưng Tiểu Vũ, trong lòng thầm cầu nguyện. Ai ui, mẹ
nó chứ, Tiểu Vũ thật biết dày vò. Nhìn một cái là biết không phải đối thủ
của người ta rồi, vậy mà còn dám sẵn giọng với hắn. Cái gọi kẻ thức thời là
trang tuấn kiệt, lúc mấu chốt có thể nhịn thì nên nhịn. Nếu không thì tìm
lão Đại đến giúp hả giận cũng được. Nếu nam nhân kia động thủ thì biết
làm sao chứ?
“Hẹn trước? Ta gặp tiểu tử kia mà còn phải hẹn trước sau chứ?” Sắc mặt
nam tử áo đen càng lúc càng thay đổi, lông mày nhướng lên tựa hồ như
đang nghe chuyện cười. Nữ tử mặc thải y ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo
của hắn, ánh mắt trách cứ.
Giây tiếp theo, nam nhân phách lối khi nãy liền thu diễm tính khí. Chu
mỏ ngoảnh mặt sang một bên. Bộ dáng này khiến Tiểu Vũ kinh hãi một
hồi.
Mẹ nó! Tại sao vẻ mặt đó lại giống lão Đại lúc đùa giỡn như vậy chứ?
Tiểu Vũ vẫn còn đang kinh ngạc thì thấy nữ tử mặc thải y tiến lên một
bước, nở nụ cười với nàng.
“Vị tiểu cô nương này, xin ngươi đừng so đo với chàng. Tính khí của
chàng không tốt, không biết cách nói chuyện uyển chuyển. Làm phiền cô
thông báo với Diêm Vương đại nhân một tiếng, nói là có người quen cũ tới
thăm, mong hắn ra đây gặp mặt chúng ta.”
Thanh âm dịu dàng, nụ cười điềm đạm. Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi
khi nãy của Tiểu Vũ liền biến mất.
Ai nha nha! Đây chính là thục nữ nha! Đây chính là người đẹp thông
hiểu tri thức lễ nghĩa nha! Kiềm chế cỡ nào, dịu dàng cỡ nào. Nhìn cái
người mặt thối bên kia. Thật là một đó hoa tươi cắm trên ‘cái gì kia’.
“Thật tốt! Ngươi chờ một chút, ta lập tức giúp ngươi gọi chàng ra.”