Tiểu Vũ chính là người gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Gặp phải
nữ tử dịu dàng thiện lương, xinh đẹp động lòng người thì liền mất hồn mất
phách. Sớm đem vẻ khó chịu khi nãy vứt bỏ, vui mừng đi giúp mỹ nhân gọi
người.
Đẩy yêu quái đang núp sau lưng nàng ra, cười híp mắt chạy đi tìm
người. Mới vừa đi vài bước liền thấy hoa mắt. Một bóng dáng lớn đã đứng
trước mặt nàng.
“Nha đầu? Nàng đang đi đâu?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Vũ cao hứng ngẩng đầu lên.
“Ai nha nha! Lão Đại, chúng ta thật là càng ngày càng tâm ý tương
thông rồi. Ta vừa định đi tìm chàng, chàng đã tới.”
Lưu Quang nghe vậy liền nhếch mày lên. Hắn chỉ cảm thấy tiểu nha đầu
này đi lâu như vậy cũng chưa trở lại, có chút lo lắng nên đi xem mà thôi.
Không nghĩ tới tiểu nha đầu lại muốn đi tìm hắn, chẳng lẽ thật là có nhân
vật lớn tới sao?
Không đợi Lưu Quang trả lời, Tiểu Vũ liền nắm tay hắn kéo đến bên
ngoài Sinh Tử Môn. Chỉ chỉ vào mỹ nhân mặc thải y, mở miệng giải thích,
“Ừ, chính là hai người đó nói muốn tìm chàng, nói là người quen cũ của
chàng. Lão Đại? Chàng có người quen cũ sao? Vì sao không nghe chàng đề
cập tới?”
So với bộ dáng vui mừng của Tiểu Vũ, Lưu Quang cứ bày ra bộ dáng
lười biếng hằng ngày. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt liền
chuyển biến thành khiếp sợ. Còn chưa hoàn toàn tiêu hóa sự thật trước mắt,
chỉ thấy nữ tử mặc thải y đã nhào vào lòng hắn.
“Quang nhi, đúng là Quang nhi rồi. Thật tốt quá. Còn có thể gặp lại con
thật tốt quá!”
Một màn như vậy khiến cho mọi người đều kinh ngạc. Ba giây sau, Tiểu
Vũ nhăn mày lại, giơ tay níu lấy Lưu Quang. Nam tử áo đen cũng nghiêm
mặt kéo nữ tử trong ngực Lưu Quang ra.
“Tại sao có thể tùy tiện ôm người?”
Hai người mới vừa rồi còn thủy hỏa bất dung vậy mà mở miệng cùng
hỏi một câu giống hệt nhau.