Đi tới bên cầu, Lưu Quang dừng bước. Dắt tay Tiểu Vũ thoáng nắm thật
chặt, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
“Không biết.” Tiểu Vũ giả vờ ngây ngốc, tựa hồ là cố ý muốn nhìn bộ
dáng người khác giận dữ, hoàn toàn không phối hợp mà trả lời.
Quả nhiên, khi Lưu Quang nghe thấy hai chữ không biết, trán hiện lên
gân xanh, hít một hơi thật sâu, thật có ý nghĩ rung động bóp chết người
khác.
Chợt, Lưu Quang xoay người, đôi tay vặn vai Tiểu Vũ. Dưới ánh trăng,
thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc cùng dịu dàng như thế.
“Tiểu Vũ! Nàng biết. Con người của ta từ trước đến giờ. . . . . . Từ trước
đến giờ sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng không biết làm thế nào dỗ
con gái vui vẻ. Ta biết ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì liền. . . . . . Liền
đối với nàng thật tò mò. Sau đó, từ từ phát hiện mình không tự giác quan
tâm nàng. Ta. . . . . .”
Ngôn từ của Lưu Quang có chút không thuận, bình thường Diêm Vương
đại nhân không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng có thời khắc khẩn
trương. Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Lưu Quang, một đôi tròng mắt như sao.
Không nhận lời cũng không giễu cợt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
“Ta không hiểu cái gì là tình cái gì là yêu. Từ nhỏ ta liền bị rút tình căn,
không hiểu cái gì là lời thề cùng nắm tay đến lúc già, ta chỉ biết lúc nàng bị
Hoa Yêu bắt đi, ta lại rất lo lắng. Lúc nàng ở đáy vách đá, lúc Thiên Khiển
gián xuống, ta lại sẽ liều mạng đi đến bảo vệ nàng. Vách đá Trọng Quang,
nàng bị Dương Tiễn ném xuống, ta cơ hồ tựa như phát điên nhảy xuống
theo nàng. Đúng, không sai! Ta nghĩ ta là điên rồi. . . . . . Bởi vì chỉ có điên
rồi, mới có thể giải thích tất cả, mới có thể khiến ta đây – người vốn không
có tình căn, cũng hiểu biết cảm giác của Tình yêu.”
Nâng tay lên, dung nhan này không tính là thật đẹp. Ánh mắt Lưu
Quang lập lòe nở nụ cười say lòng người.
“Tiểu Vũ, nàng đã từng quên ta một lần, ta khắc sâu ghi nhớ. Khi nàng
tỉnh lại hỏi ta là ai, ta lại không biết nên trả lời nàng thế nào.”
Tiểu Vũ chu mỏ, nho nhỏ nói thầm. Thật là nhỏ mọn, còn mang thù như
vậy đấy.