cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy y tá đẩy Lâm Tâm Nhi trở lại phòng bệnh,
mấy người đem nàng chuyển qua giường bệnh, các loại dụng cụ liên tiếp
theo sau lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng bệnh.
Lục Tử Ngôn thất hồn lạc phách đứng ở cửa, không dám nhìn Lâm Tâm
Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Ngồi xổm người xuống dúi đầu
vào giữa hai đầu gối.
Sắc trời càng ngày càng sáng, ánh mặt trời chiếu sáng gian phòng, hồn
phách Lục Tử Ngôn lập loè, cơ hồ thay đổi thành trong suốt. Ánh mắt Lưu
Quang rét lạnh, chợt đi tới trước người hắn chặn lại ánh mặt trời.
“Ta đáp ứng cho ngươi thời gian bảy ngày, nhưng không nói ở nơi này
trong bảy ngày ngươi có thể tùy ý làm bậy. Dù sao bây giờ ngươi là hồn
phách, ban ngày dương khí quá thịnh, trở lại trong thân thể mới tốt. Nếu
không ngay cả ta cũng không dám bảo đảm ngươi có thể bình an vượt qua
những ngày cuối cùng.”
Lục Tử Ngôn vùi đầu không nói, Lưu Quang có chút nổi cáu. Vươn tay
lập tức túm lấy Lục Tử Ngôn đang ngồi trên mặt đất, cau mày vừa định nói,
lại nhìn thấy con ngươi đối phương đầy tràn nước mắt, có chút tức cười.
“Các người còn muốn gạt tôi?”
Lục Tử Ngôn nhìn Lưu Quang, miệng lẩm bẩm nói, biểu tình bất lực.
“Thật ra Tâm Nhi đã sớm chết rồi có đúng không? Cô ấy cũng giống tôi,
thời điểm xảy ra tai nạn cũng đã chết rồi! Thế nhưng các người cùng cô ấy
gạt tôi, nói cô ấy không sao! Tôi cũng thật là ngốc nghếch! Có người nào
hồn phách có thể tự do rời thân thể, tôi lại là một người ngu ngốc bị lời nói
dối lừa gạt. Tôi lại còn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới có thể đợi đến sau khi
Tâm Nhi tỉnh lại, mà an tâm rời đi. Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc tôi đang làm
gì?”
Lưu Quang cau mày không nói, Tiểu Vũ bước nhanh đi tới lên tiếng trấn
an: “Không nên như vậy. Nếu như Tâm Nhi biết như anh vậy, cô ấy cũng sẽ
rất khổ sở đúng không? Các người, các người. . . . . .”
Tiểu Vũ có chút cứng họng, bởi vì nàng cũng thật sự không nghĩ ra lời
tốt lành gì để an ủi Lục Tử Ngôn. Từ nhỏ cũng chưa thể nghiệm cái gì là
thân tình giữa hai người, thật vất vả mới quen biết yêu mến nhau, cho là