“Được! Tâm Nhi, chúng ta trở về bệnh viện. Buổi tối đi giáo đường cử
hành hôn lễ!”
Lâm Tâm Nhi dùng sức gật đầu một cái, khóe mắt chảy xuống lệ không
biết là vui mừng hay là đối với ngày hạnh phúc cuối cùng này bi thương.
………
Đêm cuối cùng.
Ban đầu gặp Lục Tử Ngôn chính là trong cái giáo đường kia, Tiểu Vũ
dẫn cô dâu xinh đẹp một thân lụa trắng chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Tử
Ngôn.
Lục Tử Ngôn sửa sang lại âu phục màu đen của mình, cao hứng từ trong
tay Tiểu Vũ dắt lấy Lâm Tâm Nhi.
“Thật sự cảm ơn các người. Không nghĩ đến các người còn giúp chúng
tôi chuẩn bị lễ phục, thật rất cảm ơn.”
Tiểu Vũ phất tay một cái, vui vẻ nói: “Không có gì, không có gì, thật ra
thì những thứ lễ phục này là của chúng ta vừa mới kết hôn đem đến. Các
ngươi không ngại là tốt rồi.”
Lâm Tâm Nhi cười lắc lắc đầu, cảm kích nhìn Tiểu Vũ nói: “Làm sao
ghét bỏ đây. Còn có thể mặc vào áo cưới, cùng Tử Ngôn đứng ở chỗ này
kết hôn, đã làm cho chúng ta rất thỏa mãn. Thật rất cảm ơn mọi người.”
Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng, cười khúc khích: “Không có gì, không
có gì, các ngươi vui vẻ là được rồi, vui vẻ là được rồi.”
Lục Tử Ngôn Ngôn nắm hai tay của Lâm Tâm Nhi, đứng ở trước tượng
Chúa Jesus thâm tình nhìn nàng. Hơi xin lỗi nói: “Thật xin lỗi Tâm Nhi,
vốn là muốn chuẩn bị cho em một cuộc hôn lễ tốt đẹp. Hiện tại lại… nhưng
ngay cả một người làm chủ hôn cũng không có. Anh…”
Lâm Tâm Nhi vừa mới chuẩn bị nói không có gì, liền nghe sau lưng
truyền đến một tiếng đáp.
“Ai nói không có!”
Mọi người nghe vậy xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lưu Quang hai tay
nhét vào túi quần miễn cưỡng đi tới, đi theo phía sau là một nam tử bộ dạng
lịch sự. Tiểu Vũ vừa nhìn thấy, bật thốt kêu lên: “Tiểu Thôi!”